Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 72
Gió vù vù thổi qua cỏ bên đường, thổi cho Khương Dương bên cạnh tôi ngã trái ngã phải, tôi chỉ có thể đưa tay dắt thằng bé.
Mặc dù gió lớn một chút, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì tương đối phù hợp, chí ít một thân đồ này của tôi, nếu có nắng lớn thì phải tội rồi, bây giờ gió thổi, đi đường ra mồ hôi rất nhanh đã khô, cũng không quá nóng.
Khi chúng tôi đi qua cái giao lộ mà ngày trước đi bãi sông, trên mặt Khương Dương có chút nghỉ hoặc. Hẳn là thằng bé đang nghĩ, chúng ta lại định đi đầu đây.
Tôi không nói chuyện, mang theo thằng bé đi về phía trước, ném cái thôn trang lụi bại dưới chân ngọn núi xanh ở phía sau.
Tiếp tục đi về hướng con đường tương đối xa lạ, dần dần không có núi nữa, trên bảng hiệu ven đường viết đường nào phương hướng nào, dòng chữ 'Cách thành phố Hán Dương xx km" đã không còn rõ nét, bảng hiệu vốn là màu xanh bị gỉ, bị gió thổi phát ra tiếng vang bang bang, giống như tiếng người dùng sức gõ cửa sắt.
Không biết từ lúc nào, tiếng chim hót thanh thúy êm tai đã không còn, tiếng côn trùng ếch nhái cũng mất đi, cách thành phố Hán Dương càng gần, càng có thể cảm thấy một loại cảm giác buồn bực. Tôi biết, nó bắt nguồn từ ngột ngạt kìm nén trong lòng tôi.
Tôi và Khương Dương đi ròng rã một ngày, lúc ánh chiều tà le lói mới đi đến lân cận thành phố Hán Dương. Đứng trên sườn cao tốc có địa thế hơi cao nhìn về phía xa xa, trong tầm mắt chỉ còn lại nhà lầu nhấp nhô cao thấp, giống từng phần mộ trống rỗng lại cũ kỹ, kề sát nhau cùng đứng sừng sững.
Ở bên ngoài nhìn thành phố Hán Dương, lộ vẻ vô cùng yên tĩnh, nhưng tôi biết rõ, bên trong sẽ có những thứ thế nào.
Ở trong đó toàn là thây ma bất tử.
Là kẻ bất tử ban đầu gây ra mạt thế, tên của bọn chúng bắt nguồn từ một bộ phim —— Tang thi. Bọn chúng là căn nguyên của ác mộng, cả đời này của tôi, từ mùa hè năm mười bảy tuổi, tự tay đập nát đầu của tang thi đầu tiên, đã triệt để lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Những tang thi lúc đầu làm cho người vô cùng e sợ này, trải qua mười năm mưa gió, hiện tại đã sớm không còn bị mọi người sợ hãi, bởi vì bọn chúng ngoại trừ số lượng nhiều ra, chẳng còn chỗ nào đáng sợ cả, thậm chí bề ngoài hỏng bét kia, sau khi đã quen, cũng không đáng sợ bằng loài người.
Bọn chúng tựa như kiến kết bè kết lũ, sau khi ngửi được mùi đồ ăn chen chúc mà tới, nhưng chỉ cần không bị bọn chúng bao vây, thì sẽ không rơi vào chỗ chết. Dù cho có được lực cắn kinh người, chất lỏng bài tiết ra sau khi thân thể thối rữa có thể khiến người bị lây nhiễm, nhưng ở hiện tại, đối với người quen thuộc với bọn chúng mà nói, như vậy cũng chẳng tính là khó khăn gì, chỉ cần thân thủ đủ tốt chạy nhanh, những thứ đó sẽ đuổi không kịp. Não của bọn nó sớm đã hóa thành nước mủ, không cách nào suy nghĩ, ngoại trừ cái bề ngoài kia, chính là cuồng thú từ đầu đến chân.
Tôi từng giết tang thi, từng giết rất nhiều, từ bi thương đến chết lặng, cũng chỉ tốn thời gian nửa tháng. Về sau nhiều năm như vậy, đừng nói là giết tang thi, kể cả giết người tôi cũng chưa từng chùn tay.
Nhìn thành phố dần chìm trong bóng tối phía xa xa, tôi có chút thất thần.
Khương Dương ôm bắp chân của tôi, be be hai tiếng. Tôi lấy lại tinh thần, nắm tay của thằng bé đi về phía một trạm thu phí cao tốc ở trước mặt.
Lúc này đã quá muộn, bây giờ vào thành phố quá nguy hiểm, tôi tính toán đợi đến buổi sáng ngày mai rồi vào. Hiện tại, chúng tôi nghỉ ngơi một đêm ở ngoài thành trước, trạm thu phí cao tốc xây ở ven đường chính là một lựa chọn không tồi.
Trên đường cao tốc vốn dĩ có rất nhiều xe bỏ đi, nhưng bởi vì có người muốn vào thành phố thu thập đồ vật, cho nên xe cản đường đều bị đẩy xuống sườn dốc hai bên đường, đứng ở ven đường nhìn xuống, từng chiếc xe bỏ đi đủ loại màu sắc chồng chất lên nhau, im hơi lặng tiếng cũng giống như phần mộ, lộ ra tử khí nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận