Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 190
Lúc chuyển mùa chính là lúc tôi khó chịu nhất, ngày hôm qua trời đổ mưa thì sáng sớm hôm nay tôi thức dậy đã cảm thấy thanh âm khàn khàn, nói chuyện ồm ồm, chắc là bị cảm.
Mỗi lần tôi không thoải mái thì Khương Dương và Thanh Sơn rất lo lắng, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, bản thân tôi ngược lại không cảm thấy có gì, nên làm gì thì làm đó, loại bệnh nhỏ này tùy tiện ngủ một giấc liền sẽ khỏi.
Bản thân tôi không thèm để ý, cho nên hai người bọn họ sẽ thả lỏng một chút, nhưng Khương Dương vẫn là bẻ riêng hai trái bắp mang về cho tôi, nói là cho một mình tôi ăn, hai người bọn họ đều không ăn. Tôi cũng không phản bác, sau khi nấu chín thì ba người chia nhau ăn.
Có lẽ con người không thể yếu ớt, trước đây tôi chỉ ở một mình, có một chút bệnh nhỏ rất nhanh thì sẽ khỏi, hiện tại cuộc sống quá dễ chịu, còn có một người bạn lớn và một người bạn nhỏ ở bên cạnh quan tâm, ngược lại không thể như trước, một bệnh cảm mạo nho nhỏ mà ba ngày cũng chưa khỏi, thanh âm nói chuyện còn càng ngày càng khàn.
Thanh Sơn nghe tôi bắt đầu ho khan, gấp đến xoay quanh, ngày hôm sau lại chạy lên núi, không biết từ nơi nào hái về một túi lê lớn.
Lê này là lê lớn da xanh, vừa nhìn là đã biết nhiều nước, trong thôn cũng có cây lê, nhưng mà đó là lê nhỏ da nâu, hiện tại vẫn còn không thể ăn. Ngày hôm qua tôi thuận miệng nói một câu ho khan thì ăn một ít lê thì có lẽ sẽ khỏi, kết quả hôm nay Thanh Sơn đã tìm về cho tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt còn rất trẻ tuổi kia của Thanh Sơn, không biết nên nói cái gì, cho nên cười với cậu ấy.
Cậu ấy thấy tôi cười, cũng cười rộ lên.
Tôi lấy lê mà Thanh Sơn mang về nấu nước lê uống, uống ba ngày, ho khan cuối cùng cũng khỏi. Lê này rất ngọt, nước lê nấu cũng rất ngọt, dùng lửa nhỏ trên bếp chậm rãi nấu rồi để lạnh, nhìn có vẻ trong trẻo lại có một chút đặc sệt, hương vị thơm ngọt lại có chút ngấy. Nước lê uống rất ngon, nhưng lê đã bị nấu nước lê thì không thể ăn. Nhưng cái này cũng không cần kén chọn gì, có Khương Dương và Thanh Sơn ở đây, trong nhà chưa từng lãng phí đồ ăn gì.
Nấu một nồi nước lê, trừ tôi ra, hai người bọn họ cũng muốn uống. Mùa thu dễ dàng khô miệng đau giọng nhất, uống một nước lê sẽ thoải mái rất nhiều. Khương Dương thích nước lê này, nhưng tôi và Thanh Sơn đều cảm thấy có chút quá ngọt, cuối cùng ngược lại là Khương Dương uống nhiều nhất. Tôi và Thanh Sơn dùng chén để uống, Khương Dương dùng chậu nhôm đựng canh uống.
Thật ra tới mùa thu, bình thường tôi đều không quá thoải mái, thời trẻ có quá nhiều bệnh, những bệnh vặt đó cũng không trị được, tôi không thèm để ý dù sao chịu đựng thì cũng sẽ đi qua, trải qua cảm giác càng đau cho nên loại cảm giác đau nhỏ này lại không tính là gì.
Mười năm, biến hóa của một người quả thực có thể dùng long trời lở đất để hình dung, mười năm trước, tôi bị gai đâm vào ngón tay đều có thể đau khóc lên, cắt trúng tay, cha mẹ căng thẳng băng bó cho tôi thật giống như tôi bị bệnh nặng gì đó. Hiện tại thì sao, không cẩn thận cắt trúng tay, mày cũng không nhíu một cái, lau máu một cái cũng không để trong lòng, còn có thể tiếp tục cầm đao làm việc.
Mùa thu này, nói tốt thì cũng không tốt lắm. Nói nó tốt là bởi vì đồ ăn trên núi có thể càng ngày càng nhiều, làm sao cũng không đói chết còn có thể có lộc ăn. Nói nó không tốt, là bởi vì mùa này quá bận quá, bận rộn mỗi ngày liên tiếp đến, giống như có rất nhiều chuyện xếp hàng chờ tôi đi làm. Hơn nữa mùa thu này, luôn làm cho người ta nhịn không được khó chịu trong lòng, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân øì.
Buổi sáng lúc thức dậy đi ra ruộng, tôi đột nhiên phát hiện trên lá cây có rất nhiều giọt sương, cỏ nhỏ trên bờ ruộng càng là ướt át.
Bạn cần đăng nhập để bình luận