Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 227

Chuong 227Chuong 227
Những quả đó rơi vào trong bụi gai không thấy đâu nữa, con chim nhỏ vốn dĩ muốn ăn quả kia chỉ có thể chiêm chiếp hai tiếng rồi lại bay mất.
Trong đống cỏ mục nát mọc ra nấm nhỏ màu vàng và màu trắng, từng khóm từng khóm, có khóm đã mọc ô che, có khóm còn chưa mọc. Còn mọc ra một loại hoa không có lá, trên thân dài mọc ra một đóa hoa lớn màu tím trông giống cái nắp, hoa tâm như cái lưỡi câu màu vàng, hình dáng nhìn qua rất kỳ quái.
Gần đường núi có mấy cây trà đang nở hoa. Từng đóa từng đóa hoa trà nhỏ màu trắng, mặc dù ngửi không có mùi thơm, nhưng trông vô cùng xinh đẹp. Khương Dương chạy tới hái không ít, hái trụi lủi mấy cây hoa trà trắng đang tươi tốt.
Bên này còn mọc rất nhiều cây sồi, ra không ít quả sồi, những quả này bụng tròn vo, quả sồi trên đầu đội mũ là thứ Khương Dương rất thích, bởi vì mỗi lần tôi đốn củi dưới chân núi, Khương Dương đều muốn hái một nắm sồi về chơi, thằng bé còn nối những quả sồi này lại với nhau, làm một cái 'dây chuyền trân châu' rất thô sơ tặng cho tôi.
Trước kia tôi đã từng thuận miệng miêu tả dây chuyền trân châu cho thằng bé, nhưng dù sao thằng bé cũng chưa từng thấy vật thật, dựa vào tưởng tượng làm ra một sợi dây chuyền trân châu như thế, thực sự cực kỳ thô sơ, nhưng tôi rất trân trọng.
Khương Dương nhìn thấy quả sồi, quả nhiên tiện tay lại hái mấy quả chơi trong tay, còn dùng để ném lá trên cây. Trên cây sồi thường sẽ xuất hiện con sóc, con sóc màu xám ước chừng cũng chỉ to như con chuột chưa biến dị, cảnh giác vô cùng, thường xuyên ngay lúc chúng tôi nhìn thấy bọn nó, nhanh như chớp nhảy sang cây khác. Quả sồi của Khương Dương đập vào cành cây, kinh động đến con sóc không biết trốn ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng rì rào vang lên, mấy chỗ lá cây đều lay động, những cái bóng vút qua chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Đi khoảng bốn tiếng, chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, ở chỗ này có thể nhìn thấy nhà của chúng tôi Ở xa xa, cái thôn dưới chân núi kia, còn có con sông lớn và đường cái ở xa hơn nữa. Có điều nhìn từ chỗ này, tất cả những thứ đó đều trở nên rất nhỏ bé.
Bất luận chuyện gì đều như nhau, khi người ở trong cuộc, sẽ luôn phóng đại mọi thứ xung quanh, mà thoát khỏi nơi đó, xa xa nhìn lại, hết thảy đều sẽ hiện ra rất nhỏ bé. Tôi ngơ ngẩn một trận, vừa quay đầu trông thấy Thanh Sơn rót một cốc nước cho tôi, Khương Dương thì cho tôi hai hạt dẻ vừa bóc xong.
Tôi một tay bưng một cốc nước, một tay cầm hai hạt dẻ, khó hiểu cảm thấy thế này giống như là đang ăn thuốc. Uống nước xong rồi ăn hạt đẻ, tôi cảm giác mình khôi phục tinh thần, sự bi thương đột nhiên xuất hiện vừa nãy được xua tan. Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là thuốc ma hai người bọn họ kê đơn cho tôi.
Nghỉ ngơi xong chúng tôi lại bắt đầu xuất phát, ban đầu vẫn là tôi tìm đường, đến sau đó đã biến thành Thanh Sơn dẫn đường, bởi vì cậu ấy nói cậu ấy nhớ là đã từng đến bên này, nói với chúng tôi ngay kề bên một cây quả dại kia.
Đi theo sau Thanh Sơn vòng tới vòng lui, chúng tôi đến được chỗ cậu ấy nói, hóa ra, cậu ấy nói một cây quả dại kia, là một cây sổ dại.
Cây sổ dại không giống với loại lúc trước có thể mua trong siêu thị, loại quả sổ dại này hình dáng bé bé, xấp xi cỡ quả táo lớn. Vỏ quả sổ dại này là màu nâu, bên trong còn xanh, chưa chín gì mấy. Đại khái chúng tôi hái về, để trong nhà một hồi mới có thể ăn, không khác quả hồng lắm, thế nào cũng phải để thật lâu chờ nó mềm ra mới càng ngon hơn.
Khương Dương nhìn thấy cái gì có thể ăn đều muốn nếm thử, cho nên nghe tôi nói đây là đồ ăn ngon, thằng bé lại việc đáng làm thì phải làm mà nếm thử đầu tiên, hái một quả đến vỏ cũng không bóc nhét cả vào trong miệng.
Đứa nhỏ này ngốc nghếch, bị lừa bao nhiêu lần, lần sau cũng vẫn sẽ bị lừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận