Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 142
Những viên bi lăn đến chân tôi trên chiếc chiếu tre, tôi chống khuỷu tay lên đầu gối và úp mặt, cố chịu đựng cơn đau đầu như búa bổ.
Khương Dương nghi ngờ leo lên đùi tôi và ngước lên nhìn biểu cảm của tôi. Tôi buông tay ra, sờ lên mặt thằng bé, sau đó đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt bằng nước giếng lạnh, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn rất nhiều.
Ngày càng ngày càng dài, đêm càng ngày càng ngắn, giờ đã là gần sáu giờ tối nhưng trời vẫn còn sáng. Lúc trước, giờ này khi chúng tôi ăn tối thì đã gần như không nhìn thấy gì, thế nhưng hiện giờ vẫn còn nhìn rõ ràng.
Ngoài nhà đã ngột ngạt, trong bếp còn nóng hơn, tôi kê một chiếc bàn nhỏ ngoài sân, ba người mỗi người một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ ăn cơm.
Thanh Sơn vẫn như trước, ăn rất vui vẻ, nói đúng hơn là cậu ấy ăn cái gì cũng rất vui vẻ. Khẩu vị của tôi không tốt lắm, tôi nhìn Khương Dương, có chút kinh ngạc phát hiện khẩu vị của thằng bé hình như cũng không tốt lắm, ăn rất chậm, không có tiếng nhai rau ráu như bình thường.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào thằng bé, phát hiện thằng bé có gì đó không ổn nên hỏi: "Sao vậy? Con không thoải mái à?" Khương Dương ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng a thật lớn, sau đó tôi nhìn thấy khóe miệng của thẳng bé có một tia máu tươi tràn ra. Tôi mở to mắt, bị thằng bé dọa cho giật cả mình, bánh đang ăn trong tay cũng rơi xuống.
"Sao lại chảy máu! Há miệng ra cho mẹ xem!" Tôi cúi người kéo miệng Khương Dương.
Thằng bé nhăn mặt, hét lên, rồi mở miệng về phía tôi. Tôi thấy hai chiếc răng ngay ngắn trong miệng thằng bé bị gãy, một trên một dưới. Tôi sững người một lúc và yêu cầu Khương Dương nhổ thứ trong miệng ra.
Hai chiếc răng và chiếc bánh mì ăn dở nằm trên bàn, giữa chúng có vệt máu. Trong miệng Khương Dương cũng có máu, tôi đưa thằng bé đến giếng để súc miệng, sau khi súc miệng xong, tôi nhìn kỹ miệng thẳng bé thì phát hiện không còn máu nữa. Nhưng Khương Dương có vẻ không thoải mái, lông mày không ngừng nhăn lại. Tôi xoa đầu thẳng bé và dẫn nó trở lại bàn. Thanh Sơn cũng theo chúng tôi trở lại bàn và ngồi xuống.
Khương Dương nhìn thấy mình thiếu hai cái răng thì bĩu mồi.
Nói thật, tôi không ngờ Khương Dương lại thay răng, dù sao thằng bé trời sinh đã có răng, tôi còn tưởng rằng nó sẽ không thay răng như những đứa trẻ bình thường. Thấy Khương Dương không vui, tôi giải thích với thằng bé: "Sắp mọc răng mới rồi." Lúc này Thanh Sơn cũng nói: "Răng rụng đi, mọc lại sẽ nói được, mọc ở chỗ này." Cậu ấy xoa xoa cổ của mình.
Là vậy sao? Chúng có thể nói chuyện sau khi thay răng? Sau khi nghe những lời của Thanh Sơn, tôi đã rất mong đợi.
"Sẽ không thoải mái, lúc trước tôi rụng răng cũng thấy vậy." Thanh Sơn suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm.
Mất răng thực sự không thoải mái lắm, tôi nghĩ khi còn nhỏ, tôi muốn khóc khi bị mất răng, ăn không được và luôn lo lắng rằng răng sẽ không mọc lại, cha mẹ tôi đã làm gì? Phải làm gì vào lúc này?
Tôi cố gắng nhớ lại.
Tôi nhặt hai chiếc răng trên bàn, rửa sạch rồi nói với Khương Dương: "Nếu răng rụng thì vứt răng trên xuống gầm giường, răng dưới ném lên mái nhà, răng sẽ mọc ra ngay. Dài và đẹp."
Gần đây Khương Dương đã có thể hiểu được rất nhiều từ, nhưng mấy câu này cũng không hiểu lắm, tôi lập tức đưa cho thằng bé hai cái răng để nó nắm một cái vứt lên mái nhà và một cái vứt dưới gầm giường.
Chiếc răng bị ném lên mái nhà phát ra tiếng kêu lộp bộp, tôi nhìn xuống Khương Dương và nói một lần nữa: "Nó sẽ mọc lại sớm thôi."
Khương Dương dụi dụi vào tay tôi, hình như có chút vui vẻ, nhưng tôi vẫn chưa quen vì miệng của thằng bé vẫn mấp máy. Tôi đành chịu, nó phải từ từ làm quen.
Lúc này, Thanh Sơn hỏi tôi: "Nếu không vứt răng lên mái nhà và dưới gầm giường thì sao?"
Bởi vì lúc còn nhỏ nghe cha mẹ dọa rất nhiều, tôi vuốt tóc Khương Dương thản nhiên nói: "Răng sẽ nhô ra khỏi miệng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận