Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 216
Bởi vì có sự xuất hiện của Khương Dương và Thanh Sơn nên suốt cả đoạn đường này tôi đã không còn cảm thấy khó khăn chút nào nữa.
Tôi ngẩn người suy nghĩ một thoáng, lúc tỉnh táo lại đã không nhìn thấy Khương Dương ở đâu. Hóa ra thằng bé vui quá hóa buồn, không nắm tay khống chế đầu xe, chiếc xe thuận theo con dốc ngã thẳng vào bụi cây ven đường.
Khương Dương chui ra từ trong bụi cây, người ngợm không bị sao cả nhưng trên quần áo dính đầy những chiếc gai nhỏ màu đen, bởi vì trong bụi cây kia có một mảng hoa xuyến chỉ đang mọc.
Đỡ chiếc xe bị lật lên, tôi tron mắt lườm Khương Dương một cái: "Nhìn đường cho kỹ, nắm chặt tay lái.”
Khương Dương dính đầy gai trên người, cười lấy lòng với tôi: "Con biết rồi-"
Cảnh sắc bên đường ngày càng quen thuộc, chúng tôi biết rằng nhà mình đã gần ngay trước mắt,
Nhưng lần này, trên con đường về nhà của chúng tôi xuất hiện một chiếc xe khá quen thuộc, bên cạnh xe còn có một người đàn ông cũng quen thuộc không kém.
Chiếc xe này nhìn rất quen mắt, bởi vì hai năm nay tôi không thấy được nhiều xe nên ngay lập tức, tôi nhớ đến chiếc xe này, là chiếc xe năm ấy đã đến đây một lần. Lúc ấy Khương Dương mới chào đời không lâu, tôi còn chưa đến thành phố Hán Dương, cũng chưa gặp được Thanh Sơn.
Người đàn ông kia đứng bên cạnh chiếc xe, tuy rằng tôi cũng nhớ rõ cậu ta nhưng suy nghĩ một lúc, tôi mới nhớ ra tên của cậu ta, Cao Viễn.
Tôi đã từng gặp cậu ta một lần, lần trước thấy bọn họ không có ác ý, Cao Viễn còn nói với tôi một số chuyện về vảy đen và vảy trắng, bởi lòng cảnh giác của tôi đã giảm đi một ít, nhưng tôi vẫn không hoàn toàn yên tâm.
Cao Viễn nhìn tôi, cậu ta vẫy tay nhưng khi nhìn thấy Khương Dương và Thanh Sơn bên cạnh tôi, vẻ mặt cậu ta lại lộ ra chút nghi ngờ. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên khác xuống xe, đây chính là người lái xe lần trước, sau khi xuống xe, người đàn ông trung niên này còn dìu một người phụ nữ trung niên xuống.
Trên dưới người phụ nữ trung niên vừa xuống xe gọn gàng, sạch sẽ, nhìn qua cũng biết là người chịu khó, nhanh nhẹn, bà ấy không cảnh giác với tôi mà cười tươi chào hỏi tự nhiên với tôi, cách đó một khoảng hét lên: "Ấy, cô gái à, lúc này có tiện trò chuyện với mọi người một chút không nhỉ?"
Lần trước giọng nói của bà ấy vang khắp cánh đồng, khiến đám chim sẻ giật mình, chắc là đám chim kia thường xuyên đến thăm ruộng của chúng tôi, chọc đến Khương Dương nên cậu ấy rất giận đám chim đó.
Tôi, Khương Dương và Thanh Sơn đều xuống xe ba bánh, đứng ở ven đường nhìn bọn họ từ xa, chúng tôi không bước đến gần. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một cái đầu chui ra từ phía sau xe của bọn họ, là một cô gái có vảy đen, thoạt nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng căn cứ vào tốc độ sinh trưởng của bọn họ mà nói, chắc chắn chỉ có hai hoặc ba tuổi mà thôi.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cô gái vảy đen tò mò chui đầu ra từ cửa sổ xe, người phụ nữ trung niên kia mỉm cười, vẫy tay với cô gái đó, bà ấy bảo cô bé đi xuống, sau đó bà ấy dắt cô gái đó đến gần tôi.
"Xin chào, tôi tên là Tống Tú, mọi người trong thôn đều gọi tôi là dì, đây là con gái của vợ chồng tôi, tên là Hạt Vừng, con bé vừa mới thành niên."
Cô gái nhỏ vảy đen tên Hạt Vừng vẫy cái đuôi phía sau, dùng ánh mắt tò mò và chút cảnh giác từ Thanh Sơn bên cạnh tôi sang người Khương Dương.
Tống Tú thể hiện quá khách khí và nhiệt tình, tôi không thể im lặng mãi được nên chỉ có thể lên tiếng nói: "Tôi tên Khương Linh, mấy người có chuyện gì sao?"
Thấy tôi đáp lời, nụ cười trên mặt Tống Tú càng thêm nhiệt tình, bà ấy nói: "Chúng tôi muốn đến đây hỏi cô có bằng lòng đưa con trai đến nơi tập hợp sống với chúng tôi không. Người trong thôn chúng tôi không nhiều lắm, chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình, tổng cộng có năm mươi người, có một vài đứa trẻ giống Hạt vừng, mọi người sống chung với nhau rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận