Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 244
Kết quả sáng hôm sau, Khương Dương tỉnh dậy từ rất sớm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời còn chưa sáng hết: "Bây giờ còn chưa đóng băng, con đi ra mà xem, nó vẫn chưa đóng băng đâu."
"Có phải là vì con đến thăm cậu ấy nên làm cho cậu ấy bị dọa sợ không hả mẹ?"
"Đúng rồi."
"A, vậy con không đi xem nữa." Thằng bé kéo chăn lên và nhìn lên mái nhà với đôi mắt to.
Tôi xoay người tiếp tục ngủ, nghĩ thầm, một khối băng mà thôi, lại chờ mong đến như vậy sao? Ừnm, có lẽ đối với rất nhiều người lớn dường như là một chuyện nhỏ nhặt nhưng đối với những đứa trẻ thì đó lại là một chuyện rất thú vị.
Nước trong chậu quả nhiên biến thành băng. Bởi vì tôi không lấy nhiều, nước tương đối nông cho nên toàn bộ đều bị đóng băng. Băng cứng lại đóng băng trên vách chậu. Khương Dương dùng móng vuốt rạch rắc một hồi, vẽ rất nhiều vết trắng, cũng không thể tách khối băng lớn kia ra. Thanh Sơn thấy thế cũng đến hỗ trợ, nhưng cậu ấy cũng không giữ được, liền muốn lật chậu lớn ngược lại, dùng sức vỗ đáy chậu.
"Thanh Sơn, cậu đứng lên đi, để tôi làm." Tôi đành phải mở miệng ngăn cản hai người bọn họ, cứ tiếp tục giày vò như vậy khéo lại làm hỏng chậu cũng nên.
Thanh Sơn nhường lại vị trí cho tôi. Tôi đem một cái gáo nước qua hắt lên mặt băng, sau đó dùng dao phay hơi dùng sức một chút chặt ở một góc bên cạnh, băng đông cứng kia liền phát ra một tiếng rắc, tách ra khỏi chậu lớn.
Khương Dương và Thanh Sơn khiêng một khối băng lớn đặt lên nắp giếng, băng này cũng lớn gần bằng nắp giếng vậy. Khương Dương sờ vòng quanh băng một vòng, còn thừa dịp lúc tôi không chú ý liếm một chút, kỳ thật tôi đều thấy được.
Không giống như khi tôi còn nhỏ, có rất nhiều đồ chơi để chơi, bây giờ Khương Dương chỉ có thể chơi những thứ này. Một khối băng như vậy đủ để thằng bé chơi trong một thời gian dài.
Nó sử dụng một cái dùi nhỏ để khoan ra một lỗ trên băng và sau đó tìm một sợi dây thừng nhỏ để treo băng rồi buộc nó vào cửa. Ánh mặt trời chiếu lên mặt băng, phản xạ ra một chút ánh sáng ảm đạm. Chỉ cần Khương Dương lắc lư khối băng, quầng sáng kia liền lảo đảo bắt đầu chuyển động.
Tôi thấy thằng bé xách khối băng kia còn muốn đeo trên cổ, liền nhớ tới khi còn bé nghe qua một câu chuyện nói về một người xâu chiếc bánh lớn đeo lên cổ.
Mấy ngày nay trời nắng, tôi lấy quần áo mặc trong ba mùa đông ra đặt ở bên ngoài phơi nắng. Bởi vì hai tay hai chân của bọn họ nên một ít quần áo không mặc được, còn phải sửa một chút, cho nên tôi liền bưng ghế ngồi trên bãi lớn phơi nắng và khâu quần áo.
Thanh Sơn gần đây cũng tìm được việc để làm. Cậu ấy bị ám ảnh bởi việc làm ghế nhỏ. Bởi vì lúc trước chúng tôi chặt một số cây để làm nhà và thịt xông khói nên còn lại một vài thân cây. Tôi thấy cậu ấy nhàn rỗi không có việc gì, thuận miệng nói để cho cậu ấy làm một chiếc ghế nhỏ. Tôi nghĩ sẽ là một chiếc ghế nhỏ đơn giản với một thân cây tròn, phía trên đóng đỉnh ghép vào một tấm ván đơn giản là có thể đặt ở phòng bếp ngồi lúc đốt lửa, cũng có thể đặt ở trên bãi lớn ngồi phơi nắng v.. v..
Kết quả, Thanh Sơn cầm dao chém chém ở bên kia, cuối cùng đưa thành phẩm cho tôi xem, thế nhưng vẫn có bốn chân nhỏ. Tuy rằng bởi vì một chân hơi cao một chút, ngồi dậy có chút bất ổn nhưng so với các loại ghế nhỏ đơn sơ ban đầu mà tôi tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.
Thanh Sơn và Khương Dương sẽ không làm công việc quá mức ti mỉ, giống như lúc trước tôi đan trúc thì bọn họ sẽ không làm, nhưng công việc chém gỗ này lại hợp khẩu vị của hai người đó.
Tôi đánh giá cao chiếc ghế nhỏ mà Thanh Sơn đã làm. Khi được tối khen ngợi thì cậu ấy rất vui vẻ, hào hứng. Và những ngày sau đó cậu ấy bắt đầu trầm mê vào việc làm chiếc ghế nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận