Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 106
Năm trước thì có một mình tôi, những thứ này cộng thêm đồ ăn khác có thể đủ cho tôi ăn, nhưng lúc này trong nhà có ba người, những thứ này sẽ không đủ. Tôi đưa tay vuốt đầu nhọn trên lúa mì, trong lòng nghĩ khi nào thì đến nhìn xem ruộng đất ở xung quanh xem có sót ít hạt lúa nào không. Khi những hạt lúa vụn chín, tôi có thể nhặt lại làm hạt giống, bắt đầu từ năm nay sẽ có nhiều loại lúa.
Nhưng tôi chưa từng trồng lúa vì vậy có thể sẽ thất bại tuy vậy vẫn phải thử nhiều hơn. Dù sao trồng hoa màu cũng không phải chôn hạt giống vào trong đất, sau đó đến thời gian là có thể thu hoạch. Gieo giống, tưới nước, bón phân, xới đất, diệt cỏ, còn có vấn đề sâu bọ linh tỉnh, thật sự vô cùng vất vả. Không tự mình đi trông hoa màu thì hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được loại cảm giác này.
Tôi đi một vòng quanh ruộng, Khương Dương và Thanh Sơn đi theo sau tôi. Khương Dương cực kỳ quen thuộc nơi này, thường xuyên ở ven đường hái hoa nhổ cỏ nhét vào trong miệng, Thanh Sơn không nhút nhát hơn, phần lớn thời gian cậu ấy đều chỉ mắt nhìn cảnh sắc chung quanh, sau đó tò mò nhìn động tác của Khương Dương.
Tôi liếc mắt nhìn về phía sau thấy Khương Dương nhổ một gốc hoa violet tím chia sẻ với đồng bọn mới tới, sau đó biểu cảm Thanh Sơn cùng Khương Dương giống nhau mà bắt đầu nhai cỏ.
Khương Dương thì không nói, thằng bé chỉ cần có thể ăn đều sẽ ăn ngon lành, nhưng Thanh Sơn không phải thích ăn thịt hơn sao? Tại sao nhai vài cọng cỏ cũng vui vẻ như vậy? Hay là nói bọn họ mọc vảy đều thích ăn cỏ?
"Ngày mai chúng ta sẽ đến thu hoạch lúa mì."
Tôi quay đầu, Khương Dương còn đang ăn, Thanh Sơn nhanh chóng nuốt cỏ trong miệng xuống, giống như muốn làm bộ như mình căn bản chưa ăn cái gì.
Tôi nói tiếp: "Thanh Sơn, ngày mai cậu cùng tôi thu hoạch lúa mì, tôi sẽ dạy cậu."
Thanh Sơn nói: "Được."
"Khương Dương, con phải nghe lời không nên chạy lung tung."
"Be" Mặc dù kêu vang dội như vậy, nhưng tôi biết thằng bé nghe không hiểu.
Lúa mì bây giờ có thể thu hoạch, sở dĩ quyết định ngày mai đến thu hoạch, là bởi vì chúng tôi mới từ thành phố Hán Dương trở về, tôi quyết định nghỉ ngơi một ngày cũng để cho Thanh Sơn quen thuộc nơi này.
Trên đường trở về, tôi đi đường vòng dẫn Khương Dương cùng Thanh Sơn đi xem cây sơn trà. Trên cây sơn trà có rất nhiều quả, nó có vị ngọt dịu dễ chịu, rất nhiều quả đã chín chuyển sang thành màu vàng óng, màu sắc này vừa nhìn đã khiến người ăn cảm thấy ngon miệng. Tuy nhiên, cũng như năm ngoái khi sơn trà chín, chim chóc bắt đầu ghé thăm, tôi thấy nhiều trái sơn trà vàng trên cây đã bị chim mổ.
Nếu không nhanh chóng hái xuống thì sẽ bị mấy con chim kia hủy hoại sớm. Tôi dứt khoát trở về lấy thang nhưng đến khi tôi cầm tới Thanh Sơn lại nhìn tôi chằm chằm, tôi đành phải đưa thang cho cậu ấy cầm.
Cái thang làm bằng gỗ đặt trên cây sơn trà, Thanh Sơn và Khương Dương đều nhìn chằm chằm cái thang, dường như muốn giẫm lên thử xem, tôi không quan tâm đến ánh mắt nhỏ bé của bọn họ, tự mình vịn thang giẫm lên. Từng chùm sơn trà mọc chỉ chít ngay trên đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng mặt bứt những quả sơn trà chín, sau đó ném xuống dưới gốc cây. Khương Dương nhặt sơn trà dưới gốc cây sau đó bỏ vào trong giỏ Thanh Sơn cầm.
Những quả bị chim mổ qua nhưng chỉ sứt một chút tôi cũng hái xuống, những quả bị khoét sạch thì không quan tâm. Hái xong một bên, tôi đổi hướng tiếp tục hái, chờ tôi hái xong sơn trà xuống, Khương Dương venh mông nhỏ ở một bên bụi cỏ tìm kiếm sơn trà tôi ném xuống. Thanh Sơn cũng vậy, một tay kéo giỏ sơn trà nặng trịch, một tay vươn dài với tới những quả sơn trà không cẩn thận lăn qua rãnh nhỏ.
Trên mặt đất còn không ít sơn trà, hai người này không có kinh nghiệm nên hiệu suất thu thập quả thấp, tôi hái xong một lúc roi mà hai người bọn ho cũng chưa nhặt xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận