Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 118
"Hừ." Khương Dương nheo mắt chạy tới, tôi lau mặt cho thằng bé, nước bắn vào mắt thằng bé, nó quay lại lườm mấy con cá.
Tôi bắt được ba con cá liên tiếp, một lớn và hai nhỏ, nhưng bên phía Thanh Sơn vẫn không có động tĩnh gì. Cậu ấy hơi lo lắng, đuôi vẫy qua vẫy lại, tôi nhìn chiếc phao bất động và nói: "Đừng lo".
Thanh Sơn vừa định nói cái gì, phao của cậu ấy động đậy, cậu ấy lập tức nín thở chờ con mồi mắc câu mới lôi lên.
Một con tôm hùm đang treo trên móc của cậu ay
Tôi kéo dây câu của cậu ấy, gỡ con tôm hum đang kẹp dây câu bằng càng của nó, nhìn nó hai lần rồi ném nó trở lại nước.
Thanh Sơn nhìn tôi ném con tôm hùm lại ao, ánh mắt như muốn nhảy xuống bắt lại.
Tôi nói: "Con tôm hùm đó nhỏ quá, lớn lên một chút sẽ ngon hơn."
Thanh Sơn nghiêng về phía trước và rụt người lại.
Với một tiếng nước bắn tung tóe, Khương Dương lại bị ba con cá trong xô hất nước vào mặt. Tôi nghe thấy tiếng cười của thằng bé, dù đang ngồi câu cũng không nhịn được cười theo. Cuối cùng, tôi bắt được tổng cộng bảy con cá trong khi Thanh Sơn không bắt được con nào. Thực ra thì đến cuối cùng cậu ấy cũng có một con cá cắn câu nhưng khi kéo nó lên khỏi mặt nước, lưỡi câu không cắn chặt, con cá lại bị rơi vào nước trong sự bàng hoàng của Thanh Sơn.
Biểu cảm trên mặt Thanh Sơn chuyển từ kinh ngạc sang thấy vọng khiến tôi tí thì bật cười thành tiếng. May đến cuối cùng cũng không có cười, nếu không Thanh Sơn sẽ càng cảm thấy khó chịu. Dù sao cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ, không bắt được con cá nào nên cảm thấy không vui. Cuối cùng ấy cũng có chút vui vẻ khi tôi thông báo là lần sau có thời gian sẽ còn quay lại.
Câu cá xong, tôi lại đi dạo quanh ruộng, trong ruộng rau, giàn đậu bị gió to thổi đổ, may mà dây đậu không bị gãy, còn vướng vào mấy thanh rào tre. Tôi gia cố lại cái giàn, trên đường về nhân tiện thì hái chút rau muống để tối nấu ăn.
Đối với chỗ cá để ăn buổi tối, trước tiên là phải lấy nội tạng cá ra, chặt thành nhiều khúc, sau đó là cho gừng, tỏi, rượu trắng vào nồi lớn đun sôi, nấu canh cá trắng. Ăn xong ba con lớn, bốn con còn lại tạm thời để trong chậu lớn. Để tránh bị động vật đột biến bắt đi, chúng tôi đem cái chậu để vào phòng của Thanh Sơn. Trước khi tôi đi ngủ, cả Khương Dương và Thanh Sơn vẫn ngồi xổm bên thùng để xem cá, tôi phải gọi hai lần, Khương Dương mới từ bỏ niềm yêu thích với đống cá mà về phòng đi ngủ. Cơn mưa mùa hè đến roi đi rất nhanh, hôm sau nắng nóng tưởng như thiêu như đốt, phơi lúa được vài phút thì mồ hôi đã nhễ nhại.
Tôi phơi lúa mì trên sân xi măng của một cái nhà gần đó, sân xi măng được bảo quản tương đối tốt và gần nhà chúng tôi, tôi chỉ dọn dẹp cỏ xung quanh, sau đó quét sân xi măng bằng một cây chổi lớn làm bằng những cảnh trúc nhỏ, trên mặt đất có bụi và sỏi, tôi chỉ cần trải hai tấm giấy vải giấy dầu lên trên là có thể bắt đầu phơi lúa mì.
Lúa mì sau khi phơi khô có thể đập và tuốt, trong thôn có máy tuốt điện nhưng không có điện, cho dù có thì máy tuốt lúa hình như cũng đã hỏng, chỉ có thể tự mình làm.
Công việc tuy có hơi nhàm chán, vất vả nhưng cũng không khó, cái chính là phải đề phòng những con chim và một số động vật biến dị nhỏ đến cướp thức ăn, cho nên khi phơi lúa phải quan sát xung quanh, xem có con chim nào không, nếu có thì phải dùng cành trúc để đuổi chúng đi.
Lúa mì phải được đảo trong khi phơi để có thể khô hoàn toàn và nhanh chóng. Công việc này được giao cho Thanh Sơn, người đang đội một chiếc mũ văn học màu xanh da trời có hoa lớn, mặc một chiếc áo phông rộng màu vàng và một chiếc quần đen rộng thùng thình, tay cầm một cây sào tre dài để canh giữ lúa mì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận