Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 188

Chương 188Chương 188
Hương vị còn ổn, chỗ chạm vào nước ớt sốt trên tay bắt đầu trở nên nóng rát lên, thật giống như bị lửa hơ. Tôi cũng không để ý thằng bé nữa, tăng nhanh tốc độ cất một sọt ớt lớn đã băm vào trong một cái bình lớn, đổ nửa bình muối và tỏi băm, quấy một trận, chờ ớt băm nhỏ trong bình tràn ra nước ớt màu đỏ, sau đó bịt kín cái bình lại.
Cái bình này bị tôi đặt dưới một tủ chén ở phòng bếp, chờ thêm mấy ngày thì tương ớt bên trong có thể lấy ra ăn. Đây là cách đơn giản nhất để làm tương ớt, tuy rằng đơn giản nhưng có thể bảo quản rất lâu.
Còn có một phần ớt đã bị phơi ở trên tấm tre, chờ phơi khô thì sẽ dùng chày đá giá nhỏ thì có thể làm bột ớt.
Xử lý ớt xong rồi, hai tay của tôi đều đỏ, ngồi bên cạnh giếng nước, ngâm tay mình ở trong nước một hồi lâu. Chờ tôi ngâm nước xong thì Khương Dương lập tức dọn ghế nhỏ ngồi ở trước mặt tôi dùng cây quạt quạt tay cho tôi, thật ra không có tác dụng øì, nhưng lúc này thời tiết còn nóng, có gió thổi cũng tương đối thoải mái.
"Mẹ, có lạnh hay không?"
"Lạnh."
"Mẹ."
"Hả?" "Rau của hai cây bắp trong sân kia rất dài al"
"Còn chưa có chín đâu, mấy ngày nữa mới có thể ăn."
"A." Khương Dương càng hự hự ra sức quạt gió cho tôi.
Bắp trong ruộng cũng càng ngày càng thêm to tròn, trái bắp phình lên khiến cho tâm trạng của Khương Dương và Thanh Sơn rất tốt, mỗi lần theo tôi đi ra ngoài ruộng, bọn họ sẽ đếm có bao nhiêu cái nụ. Có đôi khi tôi không đi ra ruộng, Thanh Sơn bọn họ đều phải đi xem sợ bị con gì ăn vụng.
Kết quả có một ngày, tôi phát hiện hai người bọn họ đi đếm bắp rất lâu không trở về, không quá yên tâm cho nên đã đi xem, phát hiện hai người bọn họ ngồi xổm bên bờ ruộng trồng bắp, đã đào một cái lỗ rất lớn lên bờ ruộng kia.
Tôi có chút giật mình hỏi: "Hai người đang làm gì?"
Nhìn thấy tôi đi tới, Khương Dương đang đào đất ngẩng đầu, giơ hai móng vuốt dính đầy đất chạy tới ôm chặt chân tôi, khóc lóc kể lể nói với tôi là bắp ngoài ruộng bị chuột ăn.
Thanh Sơn cũng nhảy ra từ hố to kia, cùng Khương Dương miêu tả lúc nảy bọn họ gặp phải con một chuột lớn trộm ăn bắp. Tôi nhìn thấy ngoài ruộng kia quả nhiên có một cây bắp được trồng lại, một trái bắp rớt ở một bên.
"Con chuột kia nhìn thấy chúng con thì lập tức chui vào trong động bên cạnh ruộng, cây bắp kia bị ngã, con đã trông nó lại, lúc chúng tôi tới thì trái bắp kia cũng đã rơi xuống, là con chuột kia làm rớt, không phải chúng con!" Khương Dương tức giận hất đuôi, oan ức nói với tôi.
Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Vậy các con gặp phải con chuột trộm bắp, nhìn thấy nó chui vào trong động cho nên lập tức đào cái hố này?"
"Ừ, không đào được." Thanh Sơn cũng không vui, vẻ mặt có chút thâm trầm nhìn cái hố to kia.
Chuột đồng rất biết đào hố, chui vào hố cũng không biết chạy đi đâu, sao có thể đào ra được. Vì để an ủi bọn họ, tôi đã bẻ trái bắp trên hai ba cây bắp trong sân kia, nấu chín một người một trái dùng để an ủi hai người này.
Bắp non nấu chín vừa thơm vừa ngọt, hạt bắp no đủ vàng óng ánh xếp hàng chỉnh tề trên cùi bắp bổng, từng hàng chen chúc cùng một chỗ, vừa ăn ngon vừa đẹp. Cắn một ngụm, mùi vị giòn tan kia quả thực không cách nào hình dung.
Khương Dương cằm bắp cắn một ngụm, quai hàm phình phình, ăn miếng thứ nhất thì thằng bé dừng lại nói: "Bắp ăn ngon, con chuột ăn trộm bắp đáng ghét."
Thanh Sơn cắn bắp không nói gì, nhưng cũng gật gật đầu, xem ra sau khi ăn xong bắp ngon, hình như càng không chuẩn bị buông tha con chuột đồng trộm bắp kia. Trẻ con lúc nào cũng 'ân oán rõ ràng', thiện ác còn mạnh hơn so với người lớn một chút, hai người bọn họ nói muốn bắt chuột đồng, cho nên mỗi ngày tìm ở ngoài ruộng kia. Tôi cũng mặc kệ bọn họ, chỉ xem bọn họ có thể thật sự bắt được chuột đồng hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận