Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 205
Chúng tôi cùng nhau xuống ruộng làm việc, sau đó tôi cứ làm một hồi thì sẽ gọi hai người họ lại gần, sờ sờ cánh tay của họ, nếu như thấy ấm áp thì lại để họ tiếp tục chạy nhảy. Trong lòng tôi cảm thấy yên tâm, nhưng khi hai người họ sờ tay tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo, họ sẽ lo lắng ngược lại cho tôi, vội vã lấy áo khoác dài tôi làm cho họ đang vắt trên cành cây khoác lên người tôi. Kết quả cuối cùng, những bộ quần áo tôi làm cho họ phần lớn thời gian đều do chính tôi tự mặc nó.
Hai người họ không hề sợ lạnh, chuyện này đã khiến tôi cảm thấy rất vui mừng. Bởi vì mùa đông hàng năm sau khi tận thế tới luôn luôn rất lạnh, là cái lạnh mà con người trước khi tận thế đến không thể nào tưởng tượng được, có đôi khi tôi đã cảm thấy rất kỳ quái không hiểu tại sao mình lại có thể chống chọi được với nó.
Khương Dương làm một chiếc đu dây ở dưới gốc một cái cây to bên ven ruộng, sử dụng dây leo chúng tôi chặt xuống lúc đi lên núi, vô cùng vững chắc. Thỉnh thoảng mỗi khi làm việc mệt mệt mỏi, tôi sẽ có thể tới đó nghỉ ngơi một chút. Vào những lúc thời tiết đẹp, ngồi ở nơi đó vô cùng thoải mái, có thể đón ánh nắng mặt trời, nhưng ánh nắng mặt trời vào thời gian này đã không còn nóng như mùa hè nữa, chút gió thoang thoảng thổi qua, không quá lạnh giá, đây chính là khoảng thời gian có nhiệt độ và thời tiết thoải mái nhất trong năm. Ngôi ở trên xích đu uống vài ngum trà, duôi dài đôi chân, đầu tựa một bên, tầm mắt của tôi chuyển từ bụi hoa vàng bên chân đến cánh đồng tôi đã khai hoang, lại đến vùng trời cao rộng xanh thẳm, cơn buồn ngủ cuốn tới trong nháy mắt.
Tôi mơ mơ màng tựa vào đó ngủ một lát, đột nhiên cảm giác được cơ thể của mình mất đi trọng lượng, vội vã bừng tỉnh. Chiếc xích đu lắc lư một thoáng, hai đôi móng vuốt đồng thời đỡ lấy tôi, tránh để tôi ngã về phía trước.
Tôi ngồi dậy, nhìn thấy Khương Dương và Thanh Sơn không biết đã ngồi xuống trước mặt tôi từ lúc nào.
"Sao lại ngủ thiếp đi thế này không biết."
Khương Dương nói: "Chắc do mẹ mệt mỏi quá đấy, gần đây ngày nào mẹ cũng phải lên núi nhặt hạt dẻ, còn phải làm việc nữa."
"Thế nhưng những công việc nặng nhọc đều nhờ hai người làm hộ cả rồi, so với hồi trước, bây giờ mẹ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều." Tôi đứng dậy, duỗi thắt lưng: "Không phải mẹ quá mệt mỏi đâu, mà do mẹ đã thả lỏng quá."
Nếu như còn đang sống trong tình trạng trước đây, sao tôi có thể ngủ thiếp đi như thế được chứ. Tôi có thể ngủ là do có họ đang ở gần bên cạnh mình, nhà của tôi cũng đang ở bên cạnh nên tôi mới cảm thấy rất yên tâm.
Những ngày mùa thu trôi qua quá vội vàng, trong nháy mắt, ngay cả hoa quế cũng đã nở bung. Tôi tìm thấy chúng khi đang chặt củi ở trên núi, mùi hương theo gió trôi dạt tới mũi của chúng tôi. Hôm nay Khương Dương không đi theo tôi tới, nếu như có thằng bé, chắc hẳn nó đã không nhịn được bỏ đi tìm kiếm nguồn gốc hương hoa. Tôi đặt những món đồ mình đang cầm trong tay xuống, theo mùi hương trên núi tìm tới nguồn gốc hương hoa này, cuối cùng trông thấy được hai cây hoa quế mọc trong núi.
Giữa những cành lá cây xanh lá mọc ra rất nhiều khóm hoa nhỏ màu vàng, còn có cả những nụ hoa e ấp chưa nở.
Tôi tiến lại gần hít hà, cảm giác như mùi hương hoa quế này đang xuyên qua mũi, thông thẳng lên não bộ của tôi. Mùi hương của hoa quế thật ra rất mê người, nhất là những lúc đang đứng ở xa xa, mượn gió ngửi được hương thơm. Nhẹ nhàng hít một hơi mùi hương thoang thoảng này có thể khiến con người ta sảng khoái như hít được một hơi sương mù mát lạnh trong lành cuối thu vậy.
Trước tận thế, mẹ tôi có một lọ nước hoa mùi hương hoa quế do người khác tặng, bà không thích xịt nước hoa nên đặt nó vào trong ngăn tủ. Tôi tò mò lấy ra, vụng trộm phun lên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận