Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 50
Không cần soi gương tôi đều biết mình bây giờ có bộ dáng chật vật như thế nào. Lúc tôi đứng dậy cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, đỡ lấy cột nước trên giếng nước mới không té ngã, đi vào trong phòng tìm ra một ít vải bọc vết thương lại. Nhưng vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Tôi ngồi trên giường nhắm mắt lại một chút, giơ tay dùng sức ấn xuống xương quai xanh để cầm máu cho mình, ấn đến mức trước mắt tôi một trận đen sầm.
Tôi đã không bị thương trong một thời gian dài. Mùi máu làm cho tôi một chút bối rối và dường như làm cho tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôi nhớ trạng thái vừa rồi của mình, tôi nên sợ hãi, giống như rất nhiều lần trước đây, bị thương, sẽ sợ mình dễ dàng chết như vậy.
Tôi nghĩ về quái vật nhỏ một lần nữa, nó dường như sợ hãi.
"Be be..." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy con quái vật nhỏ rụt ở cửa, nhẹ nhàng kêu lên với tôi. Nửa người của nó ướt sũng. Có thể lúc tôi rửa vết thương nó đứng quá gần. Đại khái lúc tới đây còn té ngã nên trên người đều là bùn.
Tôi vẫy vẫy tay với nó, nó lập tức đứng lên chạy về phía tôi, chạy được hai bước lại ngã xuống, sau đó không nói một tiếng đứng lên cọ về phía tôi. Vừa chạm vào người tôi liền bắt đầu run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng kêu lí nhí.
Bị dọa ra thành như vậy, quá yếu đuối.
Tôi dùng cánh tay lành lặn sờ sờ mái tóc đen mềm mại của nó, sau đó đứng dậy sờ vào trong tủ bên giường lấy cho nó một bộ quần áo sạch sẽ.
"Mày tự thay đi."
"Tao nghỉ ngơi trước một chút. Đồ ăn trong nhà có, mày đói bụng thì tự đi lấy." Quái vật nhỏ sẽ tự mình tìm đồ ăn, điểm này tôi cũng không lo lắng.
Tôi ngã xuống giường và ngủ thiếp đi.
Sau khi thức dậy, cảm giác so với lúc trước tồi tệ hơn nhiều, trên vai lộ ra một dải vải máu ngưng biến thành màu đen. Toàn bộ cánh tay và vai ta gần như đều không có cảm giác gì, trước mắt lại càng là một mảnh trắng xóa, trời đất xoay chuyển.
Không xong rồi, tôi bị sốt rồi. Đúng như dự đoán, vết thương trên vai tôi có lẽ đã bị nhiễm trùng rồi.
Quái vật nhỏ bám ở bên giường, không có thay quần áo, hình như cũng không nhúc nhích, mở to một đôi mắt to nhìn tôi, thấy tôi tỉnh, lập tức be be kêu, móng vuốt nhỏ câu lấy tay tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn nó.
Một quái vật như vậy không thể hiểu được tôi nói chuyện. Nếu tôi chết, nó sẽ phải làm sao đây? Có lẽ nó sẽ sớm bị thứ gì đó xung quanh ăn thịt. Nếu nó đủ may mắn thì có lẽ nó có thể sống lâu hơn một chút.
Tiếng ve sầu kêu trên cây không dứt, trong tiếng kêu ồn ào này, hình như ngay cả mặt trời cũng mạnh thêm hai phần.
Tôi đẩy cửa phòng cha mẹ ra, thò người nhìn thoáng qua, mẹ ngủ trên giường không nhúc nhích, trên người đắp một lớp chăn mỏng. Trời nóng như vậy, trong phòng không bật điều hòa, chỉ có một cái quạt thổi sang một bên, vừa ngột ngạt vừa nóng.
Tiếng cửa chính mở ra vang lên, tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, vắt dép đi đến phòng khách.
Cha xách hai quả dưa hấu đi vào, một bên thay dép, một bên đóng cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận