Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 85
Nhớ kỹ nơi này, tôi từ đi biến thành chạy nhanh, chạy thật nhanh về nơi đỗ xe đạp, giây phút tôi cầm tay lái mới nhận ra tay mình hơi run. Không phải bởi vì tôi vừa giết một người, đây không phải lần đầu tiên tôi giết người, tay tôi run lên là vì tôi hiểu có thể Khương Dương đã chết.
Nếu người đàn ông kia nói thật thì trải qua một đêm, có lễ Khương Dương đã bị con chó biến dị kia ăn sạch.
Tôi biết chó biến dị là một loại sinh vật hung tàn, tôi từng có một người bạn tốt tên là Dư Lương Lương, nhà cô ấy là hàng xóm trong khu dân cư nhỏ với nhà tôi. Hai nhà chúng tôi vì mối quan hệ giữa tôi và Dư Lương Lương nên ở chung không tệ, tôi thường xuyên đến nhà cô ấy chơi. Khi đến ngày tận thế, tôi chạy khỏi nhà của mình với đôi tay dính đầy máu tươi, hoảng sợ đi tìm Dư Lương Lương nhưng tôi chỉ nhìn thấy thi thể một nhà cô ấy.
Người một nhà bọn họ đều bị con chó cưng trong nhà ăn thịt. Con chó cưng đó đã biến dị, trở nên to như một chiếc sô pha, đôi mắt đỏ ngau đầy tơ máu. Khi tôi thấy nó thì nó đang ghé vào trên thi thể Dư Lương Lương, mở to mồm cắn xe. Tôi nhớ con chó đó ngày trước rất dễ bảo, Dư Lương Lương thường xuyên dắt nó xuống tầng đi dạo, dì Dư đi mua đồ ăn, con chó lớn kia còn vẫy đuôi và xách giỏ rau cho di Dư. Thế nhưng con chó biến dị này giống như con người biến thành tang thi, chúng nó sẽ ăn thịt người.
Trên những chiếc răng sắc nhọn của con chó lớn biến dị dính đầy bọt máu và thịt nát, đôi mắt Dư Lương Lương mở to nhìn về phía cánh cửa, cảnh tượng đó để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Cho nên tôi luôn có cảm giác sợ hãi và ghét bỏ với con chó biến dị này.
Nghĩ đến việc Khương Dương cũng có thể bị chó biến dị nhai nuốt, tôi không nhịn được mà run rẩy cả người.
Tôi lại nhìn thoáng qua hàng chữ khách sạn Hán Dương rồi nhắm mắt lại, đạp xe thay đổi phương hướng, lái thẳng đến đầu đường phía trước. Biển báo bến xe buýt ở đầu đường bên kia, khi tôi đi qua đã nhìn thấy vị trí của "công viên Hán Dương" trên bản đồ phía sau.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nói không chừng thi thể của người đàn ông kia rất nhanh sẽ bị phát hiện, tôi cần rời khỏi nơi này nhanh chóng.
Không có thời gian để cho tôi hồi tưởng về những ký ức bi thảm lúc trước, tôi phải nhanh chóng đến công viên Hán Giang, trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy thi thể Khương Dương, nếu không tôi không thể sớm tuyệt vọng như vậy được. .. Cho dù chỉ còn lại thi thể Khương Dương, tôi cũng muốn đưa thi thể thằng bé về, chôn ở nhà chúng tôi. Tôi không biết vị trí cụ thể của công viên Hán Giang, tôi quay về trạm xe buýt để ghi nhớ các tòa nhà xung quanh trên bản đồ đẳng sau và các con đường giao nhau, sau đó tôi chọn con đường ngắn nhất trong số những con đường ngang dọc đan xen ở trên đó.
Giờ đây có rất nhiều con đường đều bởi vì mọi lí do nên không thể đi qua, sau khi tận thế nó bị người khác phá hủy nên có con đường bị chặn lại vì tòa nhà sụp đổ, còn có con đường bị quá nhiều tang thi vây quanh. Rất nhiều lần khi tôi gặp tình huống này đều chỉ có thể đi đường vòng, dưới tình huống này tôi cần nhớ kỹ các tình huống khác nhau bao quanh mình.
Trước khi tận thế đến, tôi là một người không nhớ đường, ngoại trừ những con đường tôi thường xuyên đi, chỉ cần rễ hai ngã rễ trên những con đường xa lạ là tôi có thể quên đường về nhà. Tôi từng nghĩ rằng mình là một người mù đường, thế nhưng đến sau này tôi mới nhận ra mình sẽ chết đi nếu không nhớ đường khi đối mặt với việc sống còn. Một người có thể học được nhiều hơn tưởng tượng của chính mình.
Nhiều lúc không phải là không làm được, chỉ là chưa bị buộc phải làm thôi.
Tôi đi đường vòng hai lần vì trên hai đoạn đường kia rất nhiều tang thi, xung quanh đều là các khu thương nghiệp sầm uất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận