Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 208

Chuong 208Chuong 208
Khi tôi chạy đến bên bờ sông, tôi đã tự hỏi liệu rằng trong này có phải đang tồn tại một con vật biến dị nào đó hay không. Thứ kia giãy giụa càng lúc càng mạnh mẽ, chúng tôi lại ở quá xa nên không thể nhìn rõ, tôi hoàn toàn không thể đoán được nó là cái gì. Chỉ có một mình Thanh Sơn ở bên đó, mà cậu ấy còn đang ở dưới nước nữa, cũng không biết cậu ấy có thể đối phó với nó hay không, sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?
Trong lòng tôi lo lắng không yên, sau khi chạy đến bên bờ sông, không thấy được bóng dáng của Thanh Sơn nữa, tôi lại càng lo lắng hơn, vội vã nhảy thẳng xuống sông bơi về phương hướng đã nhìn thấy trước đó. Khương Dương cũng nhảy xuống sông cùng với tôi, chúng tôi vừa mới bơi ra được một đoạn đã lại nhìn thấy Thanh Sơn lần nữa nổi lên trên mặt nước, trong tay còn kéo theo thứ gì.
Cậu ấy nhìn thấy chúng tôi, vẫy vẫy tay chào chúng tôi từ xa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bơi về hướng của cậu ấy.
"Mọi người xuống đây làm gì vậy?" Thanh Sơn khó hiểu nhìn tôi và Khương Dương, tôi thì lại nhìn về phía đồ vật cậu ấy đang cầm trong tay.
Thanh Sơn cười cười, nâng món đồ trong tay mình lên, lúc này tôi mới thấy rõ cậu ấy đang tóm chặt thứ gì —— đó là một con lợn rừng rất lớn.
"Vừa rồi cậu đã đánh nhau với con lợn rừng này ở trong nước sao?" Tôi hỏi.
Thanh Sơn gật đầu, trả lời rất thản nhiên: "Tôi vừa mới bắt cá lên bờ thì trông thấy một con lợn rừng đi ra từ trong khe núi bên kia, chuẩn bị bơi sang khe núi đối diện. Thế nên tôi đã nhảy xuống nước để bắt nó, tôi nắm lấy đuôi và chân sau của nó, sau đó nhấn nó chìm vào chết đuối trong nước."
Nhìn nét mặt tươi cười thoải mái của Thanh Sơn, tôi thầm nghĩ, cậu ấy đúng thật là một kẻ có tài nên to gan lớn mật, lợn rừng qua sông mà cậu ấy cũng dám một mình xuống sông ngăn cản. Nhưng mà ngẫm lại lúc trước cậu ấy cũng đã dám tay không đánh nhau với lợn rừng biến dị thì tình huống xảy ra hôm nay cũng đâu có tính là gì.
"Tôi kéo con lợn rừng này lên bờ nhé." Một tay Thanh Sơn túm lấy đuôi lợn rừng, một tay bơi về phía trước nên hành động hơi bất tiện. Tôi và Khương Dương bơi tới phía sau cậu ấy, hỗ trợ đẩy xác lợn rừng giúp cậu ấy.
Sau khi kéo con lợn rừng xui xẻo lên trên bờ, Thanh Sơn lại lấy ra hai con cá lớn ở phía sau: "Cá vừa rồi đã bắt được."
Được rồi, chúng tôi vốn định tới đây để chăm lo cho đồng ruộng, bây giờ lại đã thu hoạch được một đống thịt như vậy, thôi thì cũng đành phải thu dọn một chút đi thôi.
Tôi lau lau đôi mắt, lại vắt nước trên quần áo một hồi, bị cơn gió lạnh thổi tới run run rẩy rẩy: "Bỏ đi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút vậy."
Thanh Sơn khiêng con lợn rừng, Khương Dương xách theo hai con cá, Còn tôi thì ôm một giỏ rau xanh trở về nhà. Như thường lệ, chúng tôi để lại một phần thịt lợn tươi mới, chỗ còn lại sẽ đem đi ướp trước.
Mùa thu phải sống thoải mái theo phong cách của mùa thu, việc ăn uống cũng hẳn nên chăm lo nhiều hơn chút. Từng miếng thịt lợn rừng to chặt ra làm món thịt kho tàu, xương lợn chặt đứt hầm canh. Da lợn rừng dày hơn lợn nhà rất nhiều, tôi đã nhờ Thanh Sơn lọc bỏ riêng da lợn, đuôi lợn và da lợn chia ra nấu thành một phần, những món này nấu riêng để nhai rất ngon miệng, người có răng không tốt còn không thể cắn nổi. Thịt mỡ ở dưới da lợn được sử dụng để rán lấy mỡ, rán ra một chậu mỡ thật to và một chậu nhỏ tóp mỡ.
Lúc rán mỡ lợn, mùi thơm tỏa bốn phía. Thanh Sơn ngồi ở một, ăn hết một nửa chậu tóp mỡ, tôi nhìn phần bụng không hề phồng lên chút nào của cậu ấy, hỏi: "Có phải bình thường cậu luôn ăn không no bụng đúng không?"
"Ăn no rồi." Thanh Sơn đáp.
Khương Dương chưa bao giờ ăn thịt nên cũng không thèm thứ này, thằng bé chỉ bóc đám hạt dẻ đã luộc chín phơi nắng, sau khi bóc được một đĩa đầy mới ăn hết cả nắm to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận