Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 159

Chương 159Chương 159
Chắc hẳn là một con lợn rừng biến dị, chỉ nhìn dấu chân thôi cũng biết được dáng hình không nhỏ của nó. Nơi tôi đang ở dựa vào bên núi, khó tránh khỏi sẽ có lúc bị lợn rừng ghé thăm. Năm ngoái ruộng của tôi đã bị lợn rừng phá hoại, nhưng cho dù tôi có biết lợn rừng đã phá hoại đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể thu dọn qua loa đám rau quả còn sót lại, tới nơi này trông chừng nhiều hơn chút để đề phòng rau quả mình vất vả lắm mới trồng ra sẽ bị phá hoại thêm lần nữa.
Tôi im lặng cắn răng thu dọn rau quả trong ruộng, tiếng nói của Thanh Sơn bỗng nhiên vang lên bên tai. Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía núi: "Tôi sẽ đi bắt con vật đó!"
Cậu ấy nói xong, mím môi định đi thẳng lên núi. Một vùng cỏ chè vè lớn giống như đã bị vật nặng nào đó đè lên, mở ra một khoảng trống không, rõ ràng con lợn rừng đã xuất hiện từ phía bên đó.
"Chờ một chút." Tôi gọi Thanh Sơn quay lại: "Lợn rừng tới nơi này từ đêm hôm qua, đã chạy trốn lâu rồi, bây giờ cậu đuổi theo thì có thể làm được chuyện gì chứ?"
Thanh Sơn đứng ở đó, xoay đầu nhìn về phía núi cao, không chịu quay đầu lại, móng vuốt siết rất chặt, cái đuôi cũng căng lên, xem dáng vẻ thì có thể nhận thấy cậu ấy còn đang tức giận hơn cả tôi nữa. Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống Thanh Sơn bướng bỉnh như thế này, trong lòng cảm thấy hơi hiếm lạ.
Tôi luôn cẩn thận chăm lo cho ruộng đồng bên này, sau khi tới đây Thanh Sơn cũng đã giúp tôi rất nhiều việc, cậu ấy hiểu những rau quả trong ruộng đều là thức ăn, bình thường lúc bước xuống ruộng luôn luôn rất cẩn thận, chỉ sợ móng vuốt to trên đôi bàn chân của mình sẽ giẫm nát thứ đồ ăn nào đó. Bây giờ đây khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở chỗ này, lòng cậu ấy tức giận cũng là chuyện rất bình thường.
“Thanh Sơn."
Tôi gọi tên Thanh Sơn thêm lần nữa, cậu ấy cúi đầu sụp bả vai, cái đuôi phía sau cũng rũ xuống, quay đầu bước trở lại, cái đuôi kéo lê vẽ ra một đường dấu vết trên mặt đất. Tôi cảm thấy Thanh Sơn giống như chú chó to bị người ta mắng chửi, vẻ ủ rũ uể oải hiện lên vô cùng rõ ràng.
Tôi không nhịn được, xoa xoa đầu của Thanh Sơn, nói với cậu ấy: "Tối nay chúng ta sang bên này chờ, chắc chắn con lợn rừng kia sẽ không chỉ tới đây một lần đâu. Đến lúc đó chúng ta sẽ đặt kẹp sắt, cậu lại ở bên hỗ trợ tôi, nhất định có thể đuổi con lợn đó đi được. Nếu mọi việc thuận lợi, nói không chừng còn có thể bắt được nó về nữa cơ."
Thanh Sơn vừa nghe thấy những lời này đã lập tức ngẩng đầu lên: "Tôi nhất định sẽ bắt được nó!"
"Được! Thế thì nhờ cả vào cậu nhé!" Tôi vỗ vỗ vai Thanh Sơn, sau khi cậu ấy ngẩng đầu lên tôi đã không thể với tới được đầu của cậu ấy nữa, Thanh Sơn cao lớn thật sự quá nhanh. Thế nhưng cho dù vóc dáng có cao lớn nhanh như thế nào thì tính tình của cậu ấy vẫn ngây ngô hơi giống với những đứa trẻ, tôi vừa nói ra lời nhờ vả vào cậu ấy, cậu ấy đã lập tức nghiêm túc gật đầu, trong mắt ánh lên nỗi lòng nóng vội muốn thử, nét mặt bày tỏ mình vô cùng đáng tin.
Lúc tôi đang mải an ủi Thanh Sơn, Khương Dương đã ngồi xổm xuống ruộng thử thu dọn những cây rau quả bị ngã xuống. Tuy rằng việc thằng bé nhặt những đoạn cây bị giật gãy chôn vùi xuống lòng đất thêm lần nữa hoàn toàn không có tác dụng gi nhưng hành động hỗ trợ này của thằng bé vẫn rất đáng ghi nhận.
"Nào đến đây, giúp tôi trồng số dây khoai lang này xuống. Chỗ dây khoai này chưa bị hỏng, trông chúng về đất có thể sống lại."
Khương Dương và Thanh Sơn đều đã xốc lại tỉnh thần. Cây ớt bị nhổ còn rễ thì đào hố trồng lại, tuy rằng những quả ớt đang lớn lên trên cây đã bị hỏng thì chỉ cần cây còn sống sót vẫn có khả năng ra hoa kết quả thêm lần nữa, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận