Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 86
Nếu một khi tôi không đạp nhanh một chút thì xe đạp sẽ bị những con tang thi đó theo kịp rồi vây quanh. Dưới tình cảnh ấy, thông thường tôi phải rẽ vào nơi ít tang thi để trốn và nghỉ ngơi một chút.
Nếu không tôi hoàn toàn không thể đi tiếp.
Khi tôi trốn vào một ngôi nhà ven đường lần thứ tư, tôi nghe thấy được tiếng xe chạy trên đường vang lên. Tôi cẩn thận nắm lấy song sắt cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy được một chiếc xe.
Chiếc xe này hiển nhiên xịn hơn chiếc của đám Cao Viễn mà tôi từng nhìn thấy lúc trước, đằng sau xe không có tấm che, phía trên hình như có hai mươi người đàn ông, tuổi tác của bọn họ khoảng ba mươi đến năm mươi, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Trên ghế điều khiển phía trước có ba người, một người tài xe hơi lớn tuổi một chút, một người đàn ông trung niên đầu trọc mặc áo thun đen, tướng mạo hung ác và một người phụ nữ trẻ tuổi với mái tóc dài đang ngồi trên người hẳn.
Những người đàn ông ngồi sau xe vừa cười vừa nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến đám tang thi sau đầu xe, bọn họ còn dùng cây gậy trong tay thọc đám tang thi sau xe, thấy chúng nó te ngã trên mặt đất thì đồng loạt đứng dậy cười ha ha.
Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở ghế điều khiển cầm con dao gõ lạch cạch vào mép cửa sổ hai cái, khó chịu hét lên một câu: "Mấy người lớn tiếng như vậy làm gì, lại dẫn đám tang thi đến đây!"
Đẳng sau xe im lặng, sau đó âm lượng những người đàn ông đó nói chuyện giảm đi rất nhiều. Chiếc xe phóng nhanh qua, tôi núp dưới cửa sổ không dám thò đầu ra thăm dò. Vừa nãy bọn họ nói chuyện đã nhắc đến công viên Hán Giang, còn cả việc con chó kia nên ăn như thế nào.
Chắc hẳn bọn họ chính là đám người kia đã đưa Khương Dương đi. Phía trước nhóm này có ba người, khoảng hơn hai mươi người đàn ông cường tráng và hai người phụ nữ, khó trách bọn họ dám đi tấn công con chó đột biến kia.
Chờ đến khi đám người này trở về, rất nhanh sẽ phát hiện người đàn ông kia đã bị tôi giết. Nhưng với thói đời này thì giờ đây, cho dù tôi giết người của bọn họ, cũng không có ai nhìn thấy, bọn họ cũng không tìm thấy tôi nên tôi không lo lắng chút nào.
Tôi đẩy chiếc xe đạp từ trong căn nhà đang ẩn nấp, tiếp tục đạp xe về con đường công viên Hán Giang. Bởi vì chưa quen đường, tôi lại tìm bản đồ hai lần, đi rất nhiều đường vòng, đợi đến khi tôi nhìn thấy biển báo công viên Hán Giang thì trời đã sắp tối.
Vào lúc này, tôi phải biết chờ thêm một đêm để chờ cho đến khi trời sáng hẳn đi vào tìm. Thế nhưng tôi không chờ được, chỉ cần nghĩ đến việc Khương Dương có thể đã bị ăn, lòng tôi lại nóng như lửa đốt, thiêu đốt xương cốt cả cơ thể tôi đau nhức.
Tôi giấu xe đạp của mình vào phòng bảo vệ trong công viên và cầm con dao bổ củi đi vào trong sân công viên.
Kiến trúc bên ngoài các tòa nhà còn rất tốt, thỉnh thoảng có chút cây cỏ mọc trên tường, những cây cối khác đều mọc ra từ trong bồn hoa, tầm nhìn tương đối trống trải. Nhưng cây cối trong công viên đã biến dạng rất lớn so với trước khi tận thế, chúng tươi tốt hơn rất nhiều, gần như toàn bộ công viên đều bị bao phủ bởi cây cối.
Sau khi vào công viên, ánh sáng càng thêm tối tăm nhưng ngửi thấy hương thơm của cây cỏ, tôi lập tức ngẩn người và nhớ về thôn làng tôi đã sống hai năm. Rõ ràng mới chỉ rời đi có mấy ngày mà tôi cảm thấy thời gian đã trôi đi thật lâu.
Nắm chặt con dao trong tay, mượn lấy ánh sáng cuối cùng dưới chân trời, tôi cẩn thận tìm kiếm dấu vết xung quanh, tôi muốn tìm hang ổ của con chó biến dị.
Người đàn ông kia bị tôi giết đã nói rằng hôm qua bọn họ đã đến đây, vẫn còn ở nơi này săn lùng con chó biến dị, nói thế nào cũng sẽ để lại dấu vết mới đúng.
Tôi kiếm tìm một lúc, cuối cùng tìm được vết máu còn mới ở ven đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận