Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 230
Khi đó cha mẹ tôi không cho phép tôi ăn đồ ăn vặt, thế nhưng tôi tham ăn, kiểu gì cũng sẽ lén mua ít đồ ăn lúc tan học, về đến nhà, mẹ tôi sẽ hỏi tôi, có lén mua đồ ăn vặt hay không. Tôi chắp tay sau lưng nói không có, tôi nghĩ biểu cảm của tôi lúc đó đại khái cũng giống như Thanh Sơn lúc này.
"Ồ, vậy lần sau cẩn thận một chút." Tôi nói.
Thanh Sơn vội vàng gật đầu.
Buổi tối chúng tôi nghỉ ngơi ở trên núi luôn, tôi chọn chỗ. Thế núi lân cận tương đối bằng phẳng, tầm nhìn rộng mở hơn rừng cây lúc trước, bên cạnh còn có một khe suối. Tôi lấy lều xếp gọn ở trong cùi ra, cái lều này một trong những thu hoạch của chúng tôi khi đi thành phố lần này. Tôi không biết lắp ráp mấy, bận rộn một hồi mới dựng xong, chờ tôi dựng xong, Thanh Sơn đã nhóm được một đống lửa, vây hai tảng đá ở xung quanh.
Khương Dương cầm cái bình lớn đi đến khe suối bên kia lấy một bình nước đầy trở về, tôi đặt bình mang theo đến lên cái bàn đá nhỏ Thanh Sơn đã xếp, rót nước vào, thả thịt viên và măng khô, đậu que khô đã ngâm nở, đậy nắp lại để nó hầm, mặt khác lại đặt một cái bình nấu nước, đây là định làm canh bí, nấu riêng cho Khương Dương. Chúng ta còn mang theo bánh hành, chờ lát nữa canh nóng lên là có thể ngâm bánh ăn.
Tôi lục tìm trong giỏ, lại lấy ra mấy củ khoai lang, vùi vào trong đống lửa. Khoai lang không thể trực tiếp tiếp xúc lửa, như vậy dễ nướng cháy khoai lang, tốt nhất là đào một cái hố dưới đống lửa rồi vùi vào. Chờ đống lửa này cháy mấy tiếng, đến nửa đêm, khoai lang sẽ chín, nướng chín khoai lang như thế là ngon nhất.
"Mẹ, nửa đêm khoai lang chín rồi phải gọi con dậy ăn nha" Trong miệng Khương Dương còn ăn nho, mà đã nhớ thương khoai lang trong đống lửa.
"Được."
Buổi tối trên núi tới rất sớm, sau khi mặt trời xuống núi, bầu trời còn sáng sủa sẽ bị vô số cây cối che lấp, giống như đêm tối đã đến trước thời hạn. Nơi chúng tôi chọn có thể trông thấy một khoảng trời, ngồi bên đống lửa, bên tai nghe chim hót và côn trùng kêu vang kéo dài trong rừng, cùng với tiếng đống lửa vang lên tanh tách, bầu trời từng tấc từng tấc tối đi ngay trong mắt chúng tôi.
Bầu trời trở tối, đống lửa chúng tôi nhóm lên trở nên sáng rực. Bình trên bệ đá bốc lên hơi nóng, hơi nóng màu trắng mịt mờ mang theo mùi thơm chậm rãi lan tỏa ra, hơi khói và hơi nước cùng bay lên trời.
Lấy bình xuống, thêm mấy cây củi vào trong đống lửa, để đống lửa cháy to hơn, chúng tôi bắt đầu ăn cơm tối. Nhúng bánh đã lạnh vào canh nóng ăn, bánh hoàn toàn hấp thu hương vị của canh, cứng mềm vừa vặn.
Uống canh nóng hổi, toàn bộ thân thể đều ấm áp lên. Mùa này trên núi rất lạnh, có thể vào thời điểm này ngồi bên đống lửa uống canh nóng, thật sự là một loại hưởng thụ lớn lao.
Ăn uống no đủ, ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái, là nhìn thấy khoảng trời thấp thoáng sau rừng cây trên đỉnh đầu, có thật nhiều ánh sao. Khác với biển sao rực rỡ của mùa hè, bầu trời khi thu đông sắp chuyển giao, không có rất nhiều sao, nhưng mỗi một ngôi sao đều vô cùng sáng ngời.
Nếu như nói sao mùa hè nhiều như cát trên bờ biển, vậy thì sao cuối thu như những hòn đá nhỏ dưới dòng suối, được rửa qua nước, vô cùng sáng ngời. Tôi rửa bát và bình lúc nãy dùng để nấu đồ ăn bên dòng suối nhỏ, Khương Dương và Thanh Sơn ở ngay hạ lưu nghịch nước, chờ tôi rửa bát xong, Khương Dương bọn họ rửa móng vuốt và mặt, rồi mới mang cái đầu ướt sũng trở lại bên cạnh đống lửa.
Nước suối lạnh buốt cực kỳ, lạnh thấu thẳng vào trong xương, tôi rửa xong quay lại ngồi cạnh đống lửa với bọn họ, giơ tay đỏ rực xích lại gần đống lửa sưởi ấm.
Khương Dương cầm một nhánh cây chọc đống lửa, nghiêng lỗ tai nghe cái gì đó, một lúc sau hỏi tôi: "Mẹ - là cái gì đang kêu?”
"Mẹ nghe xem, cục cục cục cục -" Thằng bé bắt chước một chút cho tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận