Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 165
Xế chiều mỗi ngày, chúng tôi sẽ ngồi trong nhà chính rộng rãi, gió mát lùa vào nhà, vùi mình làm phần việc của riêng bản thân trong một khoảng không gian đầy mùi thơm của trúc. Chờ tới khi tôi chân chính tạo ra được một chiếc giường trúc đã là rất nhiều rất nhiều ngày sau đó. Chiếc giường trúc mới tỉnh tuy rằng có dáng vẻ không được dễ nhìn cho lắm nhưng cũng rất vững chắc, ít ra khi ngồi lên chiếc giường không hề bị lắc lư, mà khi nằm lên lại có thể ngửi được mùi thơm tươi mới của cây trúc, vùng lưng dán sát lên giường trúc có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Tôi làm ra được một chiếc giường trúc xong xuôi, lòng bắt đầu có sự tự tin, chuẩn bị tiếp tục làm thêm một chiếc giường trúc khác, sau đó mới thử sử dụng cây trúc sáng tạo nên những công cụ mới giống như giỏ trúc sọt trúc chẳng hạn, để bình thường có thể thuận tiện cất đựng một số đồ đạc trong nhà.
Nhưng mà sau khi tôi làm xong giường trúc rồi thì cái lồng chim của Khương Dương và Thanh Sơn vẫn chưa được hoàn thành. Mấy ngày nay tôi nhìn hai người họ loay hoay xuôi ngược, cũng chưa từng nói thêm lời gì, mặc kệ họ thử làm, dù sao chuyện øì cũng phải tự mình ra tay mới có thể tìm được phương pháp.
Thanh Sơn vẫn không định tới tìm tôi nhờ vả, một mực thành thật tự mình thử làm nhưng Khương Dương thì không giống vậy. Sau khi thấy tôi làm xong giường trúc, Khương Dương lập tức chạy tới kéo tay tôi làm nũng, thằng bé kéo tôi đến bên cạnh chiếc lồng chim linh tinh lộn xộn mà hai người họ đã sáng tạo.
Thanh Sơn cầm hai thanh trúc ngồm xổm ở đó, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tôi.
Cái miệng của Khương Dương rất ngọt ngào, thằng bé nắm lấy tay tôi gọi: "Mẹ- giúp chúng con làm lồng chim đi mà- con muốn có một cái lồng lớn-"
Tôi khế nhíu mày lại, Khương Dương lập tức ôm lấy eo tôi, đầu chui vào trong lồng ngực của tôi: "Mẹ- Mẹ giúp chúng con làm lồng chim có được không ạ- Mẹ con giỏi giang như thế, đến giường trúc mẹ cũng có thể làm ra thì chắc chắn mẹ cũng làm được lồng chim thôi-"
Tôi nâng một cánh tay đẩy thằng bé ra, nhận lấy thanh trúc trong tay Thanh Sơn.
Nửa trên của chiếc lông chim lúc trước được uốn cong, muốn làm một chiếc lồng chim nho nhỏ thì khá đơn giản, nhưng nếu như muốn làm một chiếc lồng chim cỡ lớn giống thế thì phần uốn cong ở bên trên rất khó hoàn thành. Thanh Sơn và Khương Dương định làm lồng chim theo phiên bản chiếc lồng nhỏ phóng đại, khẳng định không thể nào làm ra được. Nếu như muốn làm lồng chim lớn thì nên làm luôn một chiếc lồng hình vuông, như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Bởi vì trước đây đã có kinh nghiệm làm giường trúc nên việc làm ra chiếc lồng trúc lớn đơn giản hơn rất nhiều. Khương Dương và Thanh Sơn vây quanh bên người tôi giúp đỡ, người thì hỗ trợ giữ thanh trúc, người thì đưa công cụ thanh trúc linh tỉnh gì đó.
Những khoảng thời gian còn lại, Thanh Sơn sẽ mở to đôi mắt sáng bừng nhìn chiếc lồng lớn đang chậm rãi thành hình, Khương Dương thì luôn miệng khen tôi không dứt, ngay cả khi nằm mơ cũng lẩm bẩm mẹ lợi hại nhất, khiến cho tôi dở khóc dở cười.
Thật ra trong lòng rất nhiều đứa trẻ đều không rõ công việc của cha mẹ mình lợi hại tới chừng nào. Là những người làm cha làm mẹ, cho dù trong công việc họ có làm ra bao nhiêu chuyện xuất sắc đi chăng nữa cũng không thể sánh nổi với việc hoàn thành một món đồ chơi thủ công giúp đứa nhỏ, việc làm này có thể mang đến sự rung động trong lòng đứa trẻ hơn rất nhiều. Suy nghĩ của một đứa trẻ luôn luôn đơn giản như vậy đấy.
Chiếc lồng mới đã được làm xong, không gian của cú mèo nhỏ càng thêm mở rộng. Nó vừa chui vào chiếc lồng lớn đã lập tức bay nhảy, còn treo ngược mình lên thanh ngang của chiếc lồng. Thanh ngang này được tôi đặc biệt thiết kế ra bởi vì cú mèo rất thích treo ngược người lên, có một thanh ngang trong lồng sẽ giúp nó treo ngược dễ dàng hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận