Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 260
Tôi nhìn cậu ấy và nói: "Sẽ không thành công đâu, những con chim đó sẽ không tự động chui vào trong rổ nếu trong đó không có thức ăn."
Tôi bảo cậu ấy lấy hai nắm lúa mì và trấu, rắc xung quanh và dưới rổ. Tôi đã từng bắt chim mà không có trấu cho nên chẳng bắt được là bao, nhưng lần này có trấu, chúng tôi lặng lẽ chờ đợi dưới mái hiên một lúc, đàn chim sẻ bị dọa sợ lúc nãy đã bay trở lại, hai con trong số đó nhanh chóng chui vào trong rổ.
Thanh Sơn thấy mấy con chim sẻ đầu nhỏ mổ trấu chui vào bên trong rổ, định giật dây, nhưng tôi đã ngăn cậu ấy lại.
"Chờ đã, đừng vội."
Sau khi nghe tôi nói, Thanh Sơn im lặng ngồi xổm ở đó và chậm rãi chờ đợi. Một bầy hơn chục con chim sẻ bay tới bay lui trong tuyết, chỉ có ba bốn con chui vào rổ, nhưng tôi lại rắc cả trấu xung quanh rổ, mấy con bên ngoài ăn gần hết cũng không thấy có gì nguy hiểm nên bắt đầu tiến vào trong rổ.
Đã đến lúc, tôi nắm lấy cánh tay Thanh Sơn kéo lại, cái rổ đổ xuống, che gần hết chim sẻ dưới rổ. Số ít chim sẻ còn sót lại bị chuyện ngoài ý muốn làm giật mình bay đi, nhưng cũng không bay xa, đồng loạt đậu xuống tường nhà. "Bắt được nhiêu lắm!" Thanh Sơn quay đâu cười với tôi, sau đó đứng dậy nhảy vào trong tuyết,"Để tôi đi bắt bọn chúng!"
"Chờ một chút." Vừa nói tôi vừa vào nhà, lật tung tìm kiếm chiếc lồng chim nhỏ lúc trước rồi ra ngoài.
"Chúng sẽ bỏ chạy nếu cậu cứ mở cái rổ ra như thế này. Để tôi làm cho." Tôi ngồi xổm trong tuyết, nhấc cái rổ lên tạo một khoảng trống nhỏ, rồi thọc tay vào tuyết bắt chim sẻ từ bên dưới rổ. Những con chim sẻ được đưa vào lồng, tiếng ồn ào đã đánh động đến Khương Dương.
"Mọi người bắt chim sẻ sao? Con cũng muốn bắt!" Thằng bé đem xẻng cùng giỏ xúc tuyết đặt ở một bên, vui vẻ cùng Thanh Sơn bắt chim.
Trước đây, khi chúng tôi phơi lúa mì và hạt kê, hoặc khi phơi nhiều lương thực cũng có những con chim lớn và nhỏ, đặc biệt là chim sẻ, thường đến trộm đồ ăn dự trữ cho mùa đông của chúng tôi, khiến chúng tôi rất tức giận, nhưng rất khó để bắt chúng, nếu bỏ thời gian đi bắt thì sẽ không còn thời gian lo chuyện đồng áng, cho nên lúc này hai đứa đang đi xả giận.
Tôi đốt lửa trong nhà, hai người ngồi xổm ở đó xem, mặc dù rất hăng hái nhưng thu hoạch không được tốt lắm, ngồi xổm một ngày cũng chỉ bắt được mười con chim sẻ, ít hơn một con so với lần bắt đầu tiên.
"Cậu kéo dây quá nhanh, cũng không thể luôn đặt bay ở một chỗ, những con chim kia cũng rất thông minh, nếu biết hai đứa đặt bẫy ở chỗ nào chúng sẽ không lại gần nữa. Còn Khương Dương, con đừng nói nữa, nếu còn nói sẽ dọa bọn chúng bay đi hết."
Tôi nói với chúng tất cả những mánh khóe mà tôi biết, sau đó những con chim xung quanh chúng tôi bắt đầu gặp xui xẻo, bởi vì Khương Dương và Thanh Sơn hiếm khi tìm thấy một điều mới mẻ để làm, cho nên cả hai đều làm điều đó một cách rất nghiêm túc. Quanh đây có rất nhiều chim, vào mùa thu bầu trời tối đen đầy chim, dù lạnh hơn và không còn nhiều như trước nhưng số lượng vẫn rất ấn tượng, nhìn số lượng dấu chân chim trên mặt tuyết là có thể thấy được điều đó.
Những con chim bắt được cuối cùng cũng do tôi xử lý, sau khi làm sạch, chúng được xiên que và tẩm dầu ớt mà tôi đun đun ớt cùng gia vị kho tàu, rắc muối và nướng trên lửa, mùi vị rất ngon. Chúng tôi ăn tối sớm, trước khi trời tối, trước khi đi ngủ sẽ cảm thấy đói bụng, ăn một ít thịt nướng, không chỉ thỏa mãn cái miệng mà còn có tác dụng lấp đầy dạ dày, đáng tiếc Khương Dương không thể ăn, thằng bé chỉ có thể ăn hạt dẻ nướng và ăn bánh hồng.
Bởi vì hai ngày sau không có tuyết rơi, nhưng lại có mặt trời, tuyết tích tụ lại nhanh chóng tan đi, tuyết trên mái nhà tan chảy, dưới mái hiên như có một cơn mưa nhỏ. Ngôi nhà tuyết của Khương Dương cuối cùng vẫn chưa hoàn thành vì nó bị tan chảy dưới ánh nắng mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận