Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 145
Tôi thấy mãi mới có lúc Khương Dương phấn chấn thế này, trong lòng cũng thoáng cảm thấy vui mừng. Tôi thương lượng với Thanh Sơn, trước tiên không giết con cú này vội, cứ thả vào trong lồng nuôi, để nó chơi đùa với Khương Dương.
Thanh Sơn lập tức gật đầu giao lưới tới cho tôi, xem ra cậu ấy cũng rất thích con cú mèo này. Tôi nghĩ hai người họ đều thích cú mèo nhỏ, chắc hẳn do đôi mắt cú mèo cũng có một vòng sắc vàng giống như đôi mắt của họ. Tôi xách cú mèo đi tìm lồng, Khương Dương và Thanh Sơn đi theo phía sau, quan sát tôi tìm lồng sắt, nín thở nhìn chằm chằm tay tôi. Tôi nhanh chóng tóm lấy đôi cánh của cú mèo, xách vật nhỏ kia ném vào trong lồng, sau đó nhanh chóng dứt khoát đóng cửa lồng lại.
Vừa vào lồng, con cú mèo nhỏ lập tức rầm rì vài tiếng, điên cuồng giẫm lên tấm ván dưới đáy lồng trúc, vỗ cánh vù vù. Nó bị mắc kẹt trong lưới một đường, lúc này lông trên người đều đã lộn xộn, đang co cánh rụt đầu đứng ở một góc lồng sắt, nhìn qua vừa ngốc nghếch lại đần độn.
Tôi kéo vòng treo trên lồng, nâng cú mèo lên trên một gò đá ngoài cửa, Khương Dương và Thanh Sơn nằm ghé vào bên cạnh lồng, nhìn chằm chằm cú mèo nhỏ. Hai người họ một mắt vàng, một mắt xanh, nhìn chằm chằm vào cú mèo, làm cho con cú mèo nhỏ sợ tới mức rụt vào một góc lồng, mãi lâu vân không chịu nhúc nhích.
Hai người họ ngắm cú mèo thật lâu, Khương Dương không còn quấn lấy tôi nữa, lúc này tôi mới có cơ hội thoát thân hiếm hoi để đi xử lý số đồ vật Thanh Sơn mang về.
Một cành thanh mai nhìn cực kỳ đỏ, quả cũng rất to, nhưng tôi biết quả này chua vô cùng. Bởi vì trên đường đi lên núi đến nơi bố trí cạm bẫy chỉ có một cây thanh mai như vậy, năm ngoái tôi đã nhìn thấy cây thanh mai này, cũng từng nếm thử hương VỊ.
Tôi hái một quả bỏ vào miệng, sau khi cắn một miếng đầu, tôi phải mất thêm một lúc lâu mới ăn hết được quả còn lại. Quả nhiên nó vẫn chua như vậy, trong miệng chua một hồi lại đắng một hồi, tôi quay lưng về phía hai người đang một lòng ngắm cú mèo, không nhịn được mà nhe răng trợn mắt.
Số thanh mai còn lại tôi không động vào, chỉ ôm bó hoa kim châm vàng và túi đậu xanh, cùng hai con vịt hoang đang thoi thóp đi vào trong nhà bếp.
Cánh vịt hoang đã gãy, móng vuốt cũng bị gãy, rõ ràng không phải bắt được từ trong bẫy, mà do Thanh Sơn phát hiện tóm cổ về. Con nai lần trước Thanh Sơn bắt về còn chưa ăn hết, tôi đã ướp muối ướp gia vị về gác lên bếp hun khói sấy khô, có thể lưu trữ trong một khoảng thời gian dài. Từ lần được tôi khuyến khích cổ vũ, mỗi lần ra ngoài Thanh Sơn đều sẽ mang thêm chút đồ về, nhiều nhất là gà rừng và vịt, bởi vì chúng xuất hiện rất nhiều quanh đây, cậu ay có thể bắt chúng dễ dàng mà không cần phải đi quá xa.
Tôi đun sôi một nồi nước nóng lớn, chuẩn bị sẵn sàng để nhổ lông vịt hoang, sau đó lại ngồi sang một bên bóc đậu xanh. Không biết Thanh Sơn đã tìm được chỗ đậu xanh này từ nơi nào, tôi lên núi nhiều lần chưa từng phát hiện ra nó. Nhưng mà ngọn núi lớn như vậy, con đường bình thường tôi lên là con đường cố định, chưa từng tới tìm kiếm ở địa phương khác, có lế Thanh Sơn đã đi qua con đường tôi chưa từng đi qua.
Tôi vừa bóc được hai quả đậu xanh thì Thanh Sơn xách lồng cú đi vào, cậu ấy vô cùng cẩn thận, Khương Dương còn theo bước nâng đáy lồng, giống như sợ cái lồng kia bị rơi xuống.
Hai người họ chung sức chung lòng mang chiếc lồng tới bên cạnh tôi, rồi lại vây quanh tôi tiếp tục ngắm cú mèo.
Nước trong nồi đã được đun sôi, tôi đặt một giỏ nhỏ đựng đầy đậu xanh sang một bên, đứng dậy đi nhổ lông vịt. Sau khi được nhúng qua nước nóng, những sợi lông cánh cứng nhắc kia mới có thể dễ dàng bị nhổ ra.
Đầu tiên phải cắt tiết vịt vào một cái chậu nhỏ, sau đó lại bỏ vịt hoang vào trong nước nóng nhổ lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận