Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 141
Tiếng ve kêu hòa cùng với tiếng ếch nhái ngoài đồng trở thành âm thanh nền của mùa hè.
Vì trời quá nóng nên tôi không ra đồng vào buổi trưa, tôi ở nhà nghỉ ngơi và đánh một giấc. Dời chiếc chõng tre ra trước sảnh, gió lùa mát rượi như hơi lạnh thổi từ máy điều hòa. Ai chưa cảm nhận chắc không hình dung được gió đó mát đến thế nào.
Tôi cũng bảo Khương Dương và Thanh Sơn ngủ trưa, nhưng Thanh Sơn không ngủ trên giường tre, bởi vì chỉ còn có một chiếc giường tre có thể sử dụng được, cho nên tôi trải một chiếc chiếu tre dưới đất và Thanh Sơn ngủ ở đó. Tôi muốn cậu ấy đổi chỗ với tôi, nhưng cậu ấy không chịu, cho nên tôi cũng không nói tiếp.
Khương Dương đang nằm ngủ bên cạnh tôi, bụng phệ ra, tôi đưa tay kéo quần áo của thằng bé xuống, từ từ nhắm mắt lại. Chiếc giường tre dành cho một người không đủ rộng, tôi và Khương Dương nằm hơi chật, nên tôi lật người nằm nghiêng ngủ thiếp đi.
Trong tiếng ve đầu tiên của mùa hè năm nay, tôi đã mơ sau nhiều năm không mộng mi.
Trong giấc mo, tôi vẫn còn là trẻ con, ngồi trên ghế chán nản nhìn lên bảng đen, xung quanh là những học sinh đang sột soạt ghi chép, thầy giáo đứng trên bục viết phương trình lên bảng. Thay là thay dạy toán của tôi, cũng là người thây mà tôi ghét nhất. Tôi không biết liệu tôi không thích toán có phải là do thầy hay là do tôi ghét toán nên ghét luôn cả thầy. Nhưng tôi không phải là người duy nhất trong lớp ghét thầy, nhiều người không thích thầy ấy, thầy ay thích quát mắng học sinh và rất hay gọi học sinh lên bảng làm bài.
Khi thầy ấy gọi học sinh lên bảng trả lời câu hỏi, tôi cúi đầu đọc, trong lòng thầm mong thầy ấy đừng gọi tên tôi.
Cuối cùng, thầy ấy gọi một cậu bé đang ngủ gật, cậu bé được gọi lên bảng trông rất quen nhưng tôi không thể nhớ tên cậu ta. Chiếc ghế của cậu ta lùi lại với một âm thanh chói tai. Tôi nhìn cậu ta giống như bao người khác lên bảng, không giải được bài, đứng nghệt mặt ra.
Thầy dạy toán lại bắt đầu giảng bài, thật là sáo rỗng, vì lũ chúng tôi không thích học khiến thầy lo lắng cho tương lai của Tổ quốc, tôi không hiểu sao thầy ấy lại quan tâm đến đất nước và nhân dân đến vậy. Ngoài cửa sổ là nắng gắt, ve kêu inh ỏi, tôi có chút buồn ngủ.
Sau khi tiết học kết thúc, tôi đi qua hành lang đến nhà vệ sinh, đi ngang qua lớp học bên cạnh. Lớp này là lớp 12, đã tan học nhưng vẫn chưa có ai ra về, tất cả mọi người đều ngồi ở chỗ của mình và viết thật nhanh. Trên bàn của mọi người đều có hai chồng sách dày cộp, góc bảng đen chưa kịp lau có dòng chữ "Còn 20 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học".
Lớp 12 thật sự rất mệt mỏi, nếu như chúng tôi luôn học ở lớp 10 và 11 thì tốt biết mấy. Tôi nghĩ vậy và nhìn đi chỗ khác. Tôi cứ bước đi, nhưng hành lang này dường như không có điểm dừng, cho dù tôi có đi như thế nào thì khung cảnh bên ngoài hành lang vẫn như cũ, chỉ có tiếng ve kêu càng lúc càng lớn. Sau đó, âm thanh chói tai làm tôi thấy hoảng hốt.
Khi tôi đang đi, tôi chợt tỉnh và dừng lại. Đúng vậy, ý nghĩ của tôi đã thành hiện thực, sau này tôi không thể thi lên cấp ba, cho nên tôi không phải lo lắng về kì thi tuyển sinh đại học, bởi vì kì nghỉ hè năm đó, ngày tận thế tới. Các bạn cùng lớp và các giáo viên tôi từng biết, tôi chưa bao giờ được gặp lại. Có thể họ đã chết, hoặc có thể đang sống trong một xó xinh nào đó như tôi.
Ở nơi tận cùng trái đất, có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại một người mà tôi từng biết trong đời. ....
Khi tôi thức dậy, tôi bị đau đầu. Ngủ quá lâu, nhìn sắc trời, ước chừng đã gần bốn giờ chiều.
Cả Khương Dương và Thanh Sơn đều đang ngồi trên chiếc chiếu trúc, hai đứa đang chơi với một hộp bi mà tôi đã lấy ra từ ngăn kéo. Đây là những viên bi rẻ nhất, trong những viên bi trong suốt là những chiếc là màu đỏ, xanh, trắng, tôi cũng không biết chúng là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận