Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 224
Khương Dương nói tiếp: "Chúng ta lại đi thành phố Hán Dương kia tìm ra càng nhiều đồ có thể dùng đi!"
Thanh Sơn hơi do dự, lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Tôi ... Tôi không biết mình có thể làm gì nữa."
Khương Dương cũng không nói, nhìn tôi với đôi mắt mong chờ.
Tôi nắm chặt tay bọn họ, nhắm mặt lại: "Không cần làm gì cả, cứ ở bên tôi là đủ rồi. Tôi sẽ ổn thôi, chờ tôi tập làm quen là ổn rồi."
"Tôi sẽ ổn thôi, thật đấy."
Có thể sống bao lâu không phải do chính bọn họ có thể quyết định, tựa như những người đó đã từng vì cái chết à rời xa tôi, chính bọn họ cũng không biết mình sẽ rời xa tôi trong giây phút tiếp theo. Chính tôi không thể bảo đảm khi tính mạng của mình sẽ biến mất, vậy thì tôi sao có thể yêu cầu Khương Dương và Thanh Sơn bảo đảm gì cho tôi chứ.
Không phải bây giờ tôi cần an ủi, chỉ là thời gian đủ dài để khiến tôi từ từ chấp nhận.
Sau khi tôi nói tôi cần thời gian, Khương Dương và Thanh Sơn đều gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
"Giống như dây dưa hấu kết ra quả dưa hấu, nó cũng cần có thời gian." Khương Dương hiểu rõ nói: "Mẹ, mẹ đừng vội, từ từ thôi." Thanh Sơn: "Ưm, đừng vội."
Hai người bọn họ không cố gắng khuyên tôi mỗi ngày, cho nên tôi không cần phải giả vờ không có chuyện gì khi nói chuyện với bọn họ. Tôi không cần mổ xẻ trái tìm mình từng lần từng lần một với bọn họ, cũng không cần giả vờ bản thân mình rất tốt.
Giây phút cảm xúc tôi đột nhiên cảm thấy khổ sở, tôi sẽ dừng việc đang làm trong tay, ngồi bên mép ruộng lặng im một lát, lúc này Khương Dương sẽ tiếp tục công việc tôi đang làm. Chờ đến khi tâm trạng tôi hồi phục, thằng bé sẽ đưa cái cuốc trả lại cho tôi, sau đó ngồi ở bên kia ruộng nhổ cỏ. Buổi tối tôi trằn trọc không ngủ được nên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài sân, ngồi trước mộ cha mẹ.
Một lúc sau, Thanh Sơn sẽ lặng lẽ đi đến, khoác cho tôi một chiếc áo khoác rất dày.
Bọn họ không nói quá nhiều về trạng thái này của tôi, họ chỉ làm bạn với tôi. Cái không thay đổi này khiến tôi cảm thấy yên tâm. Đúng vậy, tôi không cần nhiều lắm, chỉ cần một dây leo im lặng như vậy, có thể giữ chặt tôi lại, không cho tôi chìm vào bên trong đầm lầy mà thôi.
Khi tỉnh thần tôi sa sút, đám Khương Dương sẽ không cố gắng nói chuyện với tôi hay khiến tôi vui vẻ, họ chỉ đợi tôi hồi phục. May mắn thay, tâm trạng tôi sẽ luôn thay đổi, không phải tỉnh thần tôi vẫn luôn sa sút, tôi sẽ nở nụ cười và nói chuyện như trước kia khi gặp được chuyện vui vẻ. Khi tôi vui vẻ, có vẻ Khương Dương và Thanh Sơn vui mừng hơn nữa, bọn họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế để khiến tôi giữ được niềm vui vẻ ấy lâu thêm một chút. Nếu khoảnh khắc như vậy kéo dài lâu hơn chút, bọn họ sẽ rất vui, và niềm vui của bọn họ sẽ khiến tôi vui vẻ hơn.
Đây là một vòng tuần hoàn rất tốt, nên dan dần, thời gian tôi chán nản đã giảm bớt, mà thời hạnh phúc tăng lên rồi.
Tôi đã hứa với Khương Dương rằng sẽ dẫn thằng bé lên núi hái quả dại, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này, nó đã bị kéo dài một thời gian.
Vào một ngày, khi chúng tôi ăn cơm xong, Thanh Sơn nói với chúng tôi rằng cậu ấy đã thấy một cây quả dại khi lên núi. Kể từ khi tôi bắt đầu không thích nói chuyện hơn, dường như Thanh Sơn đang bù đắp điều này, dần dần nói chuyện, gần đây nói chuyện càng ngày càng nhiều.
Dù ở nơi nào cậu ấy thấy được thứ xa lạ gì, thứ øì kỳ lạ đều sẽ nói với chúng tôi. Cứ như vậy, trái lại còn sôi nổi hơn lúc trước.
Khương Dương nghe Thanh Sơn nói, quay đầu hỏi tôi khi nào có thể lên núi chơi.
"Ngày mai đi." Tôi nói: "Cứ đi săn trên núi hai ngày, chắc là chúng ta nên chuẩn bị làm thịt ba rọi cho mùa đông rồi."
"Vâng al Lần này con cũng muốn giúp việc!" Khương Dương phấn chấn tuyên bố. "Chúng ta có thể đi từ khe núi bên kia, chỗ đó có hai con lợn rừng, tôi còn nhìn thấy rất nhiều thỏ hoang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận