Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 253
"Con lấy từ trên nóc tủ quần áo xuống!" Khương Dương giơ tay lên nói. Trên mặt thằng nhỏ đều là tro bụi, chắc chắn nó không chỉ bò lên tủ quần áo mà còn chui vào trong góc.
Tôi lật qua những cuốn sách và nói: "Tối nay con phải tắm rửa đi."
Thằng bé vừa nghe, cái đuôi ngoe nguẩy trước sau liền bịch một tiếng rơi xuống đất bất động, mệt nhọc "a" một tiếng. Trời lạnh như vậy, Khương Dương tuy rằng không sợ lạnh như tôi nhưng vảy của nó làm ướt khe hở cũng sẽ có nước, cho nên mùa đông nó không thích tắm rửa.
Buổi tối tắm rửa xong, phải hơ đuôi trên đống lửa, hơ cả móng vuốt nữa. Vảy được hơ khô khi sờ lên thấy ấm áp vù vù, lại không nóng tay. Tôi nắm đuôi Khương Dương hong khô cho nó, cảm giác thật là thoải mái, còn bỗng nhiên có chút muốn ăn thịt nướng.
"Mẹ, nóng."
"AI" Thằng bé nhặt đuôi lên và tránh xa đống lửa một chút.
Để Khương Dương hong khô đuôi xong, tôi đi cắt chút thịt còn lại của hôm nay trở về, dùng dây thép gai xiên qua, rắc chút muối và ớt bột, nướng trên lửa. Dầu mỡ nướng văng khắp nơi, mùi thơm tản ra bốn phía. Vào ban đêm càng ăn càng đói, cuối cùng nhịn không được lại đi lấy mấy củ khoai lang trở về vùi vào đống lửa. Khương Dương muốn học theo tôi đi nướng rau, nhưng mà rau xanh kia ở trên lửa vừa đốt đã biến thành than đen. Khương Dương đau lòng không thôi, trực tiếp lấy một gốc cây còn lại gặm sống. ...
Nửa đêm nổi lên gió lớn, gió thổi tan sương mù dày đặc. Sáng hôm sau thức dậy nhìn, chỉ còn lại một vòng sương trắng trên đỉnh núi còn chưa tan, những nơi còn lại lại thấy rõ ràng.
"Mẹ ơi! Đi hái rau thôi!" Khương Dương nói xong đem hai cục nam châm trong tay chơi rất lâu tách ra lại khép lại, khiến cho nó lạch cạch rung động.
Tôi biết thằng bé ở nhà gần ba ngày không chịu nổi, cũng rời khỏi đống lửa cùng nó ra ngoài đồng xem một chút. Bây giờ trên cánh đồng vẫn còn trồng rau, tôi không thể hoàn toàn mặc kệ.
Tôi đội mũ lớn, che hơn một nửa khuôn mặt bằng khăn quàng cổ, chỉ để lộ một đôi mắt. Trên mặt không có gì xảy ra. Loại mùa này ra ngoài nếu không che chắn cẩn thận thì rất dễ bị tê cóng, mặt bị lạnh cóng đến nứt ra cảm giác cũng không dễ chịu mấy.
Tôi cũng dùng khăn quàng cổ lớn quấn lấy đầu cho Khương Dương, Thanh Sơn cũng vậy. Trước khi ra khỏi cửa, họ ngồi trên ghế, cúi đầu để tôi bọc đầu cho họ và bọc chúng thành hai cái búa. Ba người chúng tôi ra ngoài như thể là mấy kẻ xấu chuẩn bị đi cướp bóc.
Cỏ ven đường đều phủ sương trắng, cứng ngắc kết băng tỉnh, vũng nước ven đường cũng đóng băng, dễ giẫm trượt, không cẩn thận sẽ té ngã. Đất trên mặt đất bị đóng băng đến cứng rắn, giẫm lên giống như giẫm lên mặt đất xi măng.
Trời lạnh như vậy, ngay cả sâu cũng ít nhìn thấy hơn, dọc theo đường đi đã nhìn thấy một con giun đất đang bò dưới đống cỏ mục nát.
Rau trồng trên đồng ruộng tôi cũng dùng tre và vải giấy dầu dựng lều lên. Nhưng hôm nay xem ra, tôi phát hiện cái lêu này đã bị rách một góc, bên trong trồng rau bị cái gì đó gặm, nhìn dấu vết lưu lại, không phải chuột rừng thì là thỏ rừng cắn.
Thanh Sơn vịn cái đầu búa tạ của mình, giọng nói vù vù nói: "Đi bắt hung thủ thôi!"
Khương Dương tán thành: "Bắt hung thủ!"
Sau đó, khi tôi sửa chữa nhà kho ở đây, hai người họ nhảy qua nhảy lại trên bờ ruộng, tìm kiếm các hang động chuột và lỗ thỏ, sử dụng gậy để móc vào bên trong.
Chuột rừng, thỏ rừng không tìm thấy, nhưng sử dụng một gậy chọc vào lại lôi ra một con rắn hoa đang ngủ đông.
Kể từ đầu mùa đông năm nay, thời tiết chẳng mấy khi trong trẻo, mỗi ngày đều u ám, tốt nhất cũng chỉ là những ngày nhiều mây nhưng không có sương mù, trời thường xuyên có mưa, giống như thể năng lượng của mặt trời đã dùng hết ngay tại những ngày cuối thu kia.
Mưa liên tục hai ngày, mặt đất chưa bao giờ khô ráo, khí lạnh giống như nước mưa thấm vào lòng đất, nó thấm vào sâu trong xương tủy của mỗi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận