Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 131
Trước đây tôi đã cắt tóc Thanh Sơn rất ngắn, hiện tại tóc của cậu ấy đã mọc dài đến mang tai, còn của Khương Dương thì dài hơn của cậu ấy một chút, có vẻ như tốc độ mọc sẽ chậm lại khi tóc mọc xuống dưới tai. Bây giờ, ba chúng tôi đang có một kiểu tóc giống nhau.
Hai đứa bơi một hồi rồi lên bờ, không phải không chịu được nước lạnh, mà là bọn chúng bắt cá trong nước thả vào xô trên bờ. Lần đầu tiên bắt được cá, Thanh Sơn rất phấn khích, dường như thằng bé đã tìm ra phương pháp bắt cá chính xác và phù hợp với mình nhất - không cần câu cá, chỉ cần xuống nước tóm chúng là được.
Một lúc sau Thanh Sơn đã lên bờ mấy lần, cái xô nhỏ đã đầy ắp. Sau khi cái xô đầy, Thanh Sơn cầm con cá đến chỗ tôi để tìm giải pháp. Lần này tôi không có ý định bắt cá nên không mang øì ngoài một chiếc xô nhỏ, tôi không còn chiếc xô nào khác để đựng cá, chỉ còn cách đào một cái vũng nhỏ ở khe hở bên bờ sông để Thanh Sơn có thể đặt chỗ cá đã bắt được vào đó.
Thanh Sơn dùng tay đào thêm cái vũng nhỏ, cậu ấy chỉ cần sử dụng móng vuốt cào vài cái, cái vũng nhỏ đã bị đào sâu hơn rất nhiều, bùn đất đào lên thì dùng để đắp thành vũng.
Sau khi vũng nhỏ được bao quanh, Thanh Sơn vui vẻ tiếp tục bắt cá, Khương Dương cũng vui vẻ chạy theo phía sau anh trai. So với Thanh Sơn, Khương Dương bắt cá không tốt lắm, tôi đoán có lẽ là bởi vì Khương Dương không thích bắt cá, mỗi khi thằng bé nổi lên, thứ nó cầm trong tay không phải là cá, mà là một loại thực vật thủy sinh nào đó trong nước, có thể là con tôm, con cua, vỏ ngao và thậm chí là những viên đá nhặt lên từ mặt nước.
Thanh Sơn thả cá vào vũng nhỏ mới đắp, Khương Dương bắt chước cậu ấy bằng cách ném tất cả thực vật thủy sinh, đá, tôm, cua và vỏ ngao vào trong vũng nhỏ. Trong vũng nước đã đục ngau vì bùn, những con cá mắc cạn lập tức quay đuôi bơi loạn xạ, chen lấn qua lại khiến nước càng thêm đục ngầu.
Tôi nhìn đàn cá một lúc rồi cũng không để ý nữa, bước ra ruộng tiếp tục quan sát sự phát triển của những bông lúa nằm rải rác. Những cây lúa này vẫn phát triển tốt vì đều nằm cạnh mương, gần đó lại có nước chảy nên không cần phải múc nước tưới. Những chiếc lá lúa mảnh mai xanh mướt, tôi lấy tay chạm vào lá và đánh dấu chúng lại.
Trời càng lúc càng nóng, tôi đánh dấu tất cả số lúa tìm được và ước lượng sơ bộ trong lòng. Ngay cả khi những cây lúa này đã trổ bông, thì vẫn cần tôi thi thoảng quay trở lại quan sát. Tôi quay lại dòng sông và thấy trong vũng đã có thêm nhiều cá nhỏ, Thanh Sơn và Khương Dương vẫn đang bơi lội vui vẻ, tôi thấy chúng rất vui và cũng muốn xuống nước, nhưng bây giờ tôi đang có kinh nguyệt, vì sức khỏe của bản thân nên tôi suy nghĩ lại, hiện giờ tôi phải chú ý đến bản thân hơn không thể cứ lơ mơ như trước được. Vì vậy, tôi chỉ đứng trên bờ và quan sát, không xuống nước.
Tôi có thể bơi, trong vài năm qua tôi đã học qua nó. Khi tôi còn nhỏ, được cha mẹ đưa đến bể bơi, tôi sợ hãi vì bị sặc nước và bị sốt vài ngày, sau đó tôi không chịu đi bơi nữa. Nhưng khi sắp chết vì không biết bơi, tôi đã bùng nổ khả năng học hỏi đáng kinh ngạc. Vì để tránh một số người mà không thể không bơi qua sông, sau đó tự nhiên học được cách bơi.
Vì không được bơi, tôi không muốn đứng đó phơi nắng suốt nên tôi đi bộ dọc theo bờ sông sang một bên. Ở chân núi đằng kia có bóng mát, tôi đi qua đó. Tôi vốn chỉ muốn ở đó che nắng, chặt mấy cành cây làm củi đốt, lát nữa nướng cá, nhưng khi đến chân núi dùng rìu chặt cành cây và lá bách hợp, tôi phát hiện ra phía sau có một con đường.
Con đường này xem ra đã lâu không có người đi qua, gần như bị cành cây nghiêng ngả che khuất. tôi do dự một chút, nhưng vẫn là hướng Thanh Sơn cùng Khương Dương bên sông gọi, bọn chúng nhìn sang, tôi chỉ vào con đường đã bị che lấp, nói với bọn chúng tôi muốn đi vào trong này nhìn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận