Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 38
Quái vật nhỏ vẫn cứ đi theo tôi, tôi cũng đeo cho nó một cái túi vải nhỏ, có điều không phải để nó hái trà, mà là để nó đựng một ít đồ nó muốn hái.
Trước đây không cố ý đi tìm, bây giờ tìm tôi mới phát hiện cây trà dại trên núi nhiều hơn tôi nghĩ, một cây trà có thể hái được hai ba nắm lá trà, buổi chiều tôi cũng không đi quá xa, đã đựng đầy một túi vải nhỏ. Tôi có chút thích cảm giác hái lá trà, hái mãi đến khi trời sắp tối mới xuống núi, hái đầy ba cái túi vải nhỏ. Hái trà dại ba ngày liên tiếp tôi mới dừng lại, trải tất cả lá trà đã hái ra phơi trong nhà chính.
Lúc hái trà, phát hiện sợi rễ của măng thủy trúc cũng đã mọc, cho nên ngoại trừ hái trà, tôi còn đeo cái túi da rắn trên người dùng để đựng măng. Những búp măng mọc cao cỡ nửa người thì không cần nhổ nữa, nhổ loại cao nhất lớn đến đầu gối, vỏ xanh cỏ xám đều có, đi đến bụi rậm dưới chân núi, nhìn vào trong đống gai nhọn, tuỳ tiện có thể tìm được mười mấy cây. Vốn dĩ quái vật nhỏ đi theo tôi đang túm bên trái đào bên phải, sau khi phát hiện tôi nhổ măng, nó cũng bắt đầu chuyên chú tìm kiếm măng, cả người chui vào trong bụi rậm mà tôi không vào được, chỉ chốc lát sau đã ôm mấy cây măng rất là vui vẻ trở lại, kéo túi da rắn của tôi ra bỏ măng ôm trong lòng vào.
Trà đã hái xong, măng cũng thu hoạch không ít. Trong thời gian hong khô trà, tôi ngồi ở cửa bóc măng. Loại măng thủy trúc nhỏ này không dễ bóc như măng mùa xuân lớn, nhưng vẫn có cách làm hơi lười biếng một chút. Xoa nắn đỉnh đầu của măng thủy trúc chia hai nửa, phân biệt dùng hai ngón tay cuộn xuống, rất nhanh đã có thể bóc được một cây măng sạch sẽ. Quái vật nhỏ cũng muốn học, tiếc là trên móng vuốt của nó chỉ có ba cái móng, căn bản không học được, chỉ có thể ôm măng ngây ngốc nhìn tôi bóc măng xoạt xoạt xoạt.
Tôi nhìn nó một cái, lấy cây măng nắm trong móng vuốt của nó, dùng biện pháp ngốc nghếch bóc từng lớp từng lớp vỏ măng ra, rồi dùng vỏ măng đã bóc ra làm cho nó một cái ô cỡ nhỏ, chính là loại gấp hai cái rồi khép lại rất đơn giản, xé lớp vỏ măng chống đỡ ra, là cái ô nhỏ đơn sơ. Quái vật nhỏ bò trên đầu gối của tôi nhìn tôi làm ô nhỏ, mắt trừng rất lớn, cái mũi đã sắp chọc đến tay của tôi.
Tôi làm xong đồ chơi nhỏ như thế, tiện tay đưa cho nó, tiếp tục đi bóc măng, nó cầm ô nhỏ làm bằng vỏ măng dựa ở bên chân tôi chơi. Một lúc sau, nó be một tiếng, kéo quần của tôi để tôi nhìn, cái ô nhỏ kia tung ra rồi. Vốn chính là tùy tiện làm, vỏ măng cũng rất mỏng manh, rất dễ hỏng. Quái vật nhỏ nôn nóng giơ ô nhỏ đã hỏng cho tôi xem, dường như muốn bảo tôi sửa. Sửa là không sửa được rồi, chỉ có thể làm một cái khác cho nó. Tôi làm một mạch hai mươi cái rồi ném hết qua một bên: "Chơi đi."
Quái vật nhỏ chơi ô nhỏ cả một buổi chiều, buổi tối nó còn muốn mang ô nhỏ lên giường, bị tôi từ chối.
Cơm tối là măng mới nhổ, măng thủy trúc tươi mới non hơn măng mùa xuân lúc trước, xào lên ăn chính là trong miệng tràn ngập hương vị núi giòn tan sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận