Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 179
Sinh mệnh mới Khương Dương chào đời từ thân thể tôi giống như đôi mắt khác của tôi, thằng bé nhìn thấy được những thứ tốt đẹp và gửi đến trước mặt tôi, giúp tôi có thể nhìn thấy và chấp nhận chúng nó thêm một lần nữa.
Những ký ức mà tôi từng vùi dập, những sự yêu thích hay thậm chí cả thương hại của bản thân tôi đối với thiên nhiên, còn có rất nhiều cảm xúc khác đều được tìm lại thông qua Khương Dương. Tôi không thể cảm nhận được bất cứ điều gì, nhưng tôi có thể cảm động vì Khương Dương, thằng bé tựa như một nhịp cầu nho nhỏ.
"Mẹ ơi, có một con Ốc nước ngọt rất lớn!"
Khương Dương xách theo một cái thùng, giơ một con ốc nước ngọt lớn dưới ánh mắt tôi, sau đó cười vẫy tay về phía tôi, tôi cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, trong lòng sợ hãi bản thân không thể chăm sóc cho thằng bé thật tốt, mặt khác lại sinh ra một loại dũng khí không bao giờ hết.
Thanh Sơn đứng gần Khương Dương, trong tay cậu ấy cũng xách một thùng bắt ốc nước ngọt. Cậu ấy rất giống Khương Dương, nhưng mạnh mẽ hơn Khương Dương. Khoảnh khắc Khương Dương đi theo sau cậu ấy, tôi nhìn hai người họ, cảm thấy như là một con vật nhỏ đi theo một con vật trưởng thành, trông rất hài hòa.
Hai người họ nhặt được một ít ốc nước ngọt nên chạy đến đây cho tôi kiểm tra. , Tôi mở thùng, gật đầu với bọn họ: "Giỏi quá." Tôi lại nhặt ra một con: "Con này nhỏ quá, thả lại đi."
Chờ tôi kiểm tra xong, hai người họ lại chạy về bên cạnh bờ sông. Trên bờ sông có một bãi đá, nơi đó có không ít ốc nước ngọt bên trong các khe đá và bám chặt vách đá. Thanh Sơn nhặt cục đá lên, Khương Dương ngồi xổm xuống moi ốc nước ngọt.
Ốc nước ngọt mang về, nuôi hai ngày nó sẽ nhả hết sạch bùn đất, dùng kim cắt bỏ đỉnh ốc ở đuôi, rửa sạch sẽ rồi đặt vào nồi nấu. Một lúc lại thay nước một lần, thêm gia vị. Muối, tép tỏi đập bẹp, hạt tiêu đỏ và đen phơi khô, mẻ ớt Chỉ Thiên mới hái xuống và vỏ quế. Vỏ quế là do tôi và Thanh Sơn khi lên núi tìm được.
Tôi và Thanh Sơn ăn ốc nước ngọt, Khương Khương ở bên nhai đậu que răng rắc. Tôi nhìn dáng vẻ ấy của thằng bé, cảm thấy đậu que mình tự tay trồng rất tốt, đủ để thằng bé ăn.
Gần đây, những cây ngô bên ngoài ruộng đã bắt đầu kết trái, nhưng một số ngô ngoài ruộng khác mới bắt đầu nở hoa. Trong sân có hai cây ngô kia phát triển nhanh nhất do Khương Dương chăm sóc, tôi nghi ngờ hai cây ngô này đột nhiên biến dị, bởi vì chúng mau lớn, còn cao như bức tường sân, cao gần bằng một nửa cây ngô trong những đồng ruộng kia, tổng cộng có chín bắp. Mỗi ngày Khương Dương đều sẽ đếm một bắp, sau đó hỏi tôi khi nào có thể ăn. Tôi nói với thăng bé, nhanh thôi.
Thật ra thì chưa được.
Khi chúng tôi lên núi lấy củi, tôi nhìn thấy núi rừng xanh um tươi tốt đằng xa kia vẫn như cũ, đứng gần xem thì mới biết nó mọc ra vài chiếc lá vàng, hình như trên ngọn lá vô tình bị dính thuốc màu hồng vàng. Một chiếc lá xanh đã chuyển sang màu vàng non nửa, rơi từ trên cây xuống giống như con bướm được Khương Dương nhặt lên cho tôi xem.
Thật sự là lập thu, cây cối trên núi còn biết rõ sự thay đổi của các mùa hơn là con người.
Đáng tiếc còn một thời gian nhiệt độ rất nóng, tôi vén tay áo lên lau mồ hôi.
Chúng tôi đi xuống núi, đi ngang qua mấy gốc cây quýt, Khương Dương nhặt được hai quả quýt từ trong bụi cỏ, một quả màu xanh, rõ là chưa chín, còn có một quả màu vàng rất nhỏ, chưa phát triển đã hỏng rồi. Có thể là bị gió thổi rơi xuống dưới.
Khương Dương hỏi tôi có thể ăn được không, tôi nói không thể nên thằng bé nghịch nó trong tay, còn đưa quả quýt nhỏ màu vàng kia đưa cho Thanh Sơn. Thanh Sơn tò mò bóc nó ra rồi ăn một miếng. Khương Dương ngửi thấy mùi quýt nồng đậm, hỏi cậu ấy vị như thế nào, Thanh Sơn lắc đầu không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận