Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 169
Hai người họ đánh nhau ầm 1, ném tới ném lui, vừa ném vừa liếc trộm về phía tôi. Chờ khi tôi nhìn về phía họ, họ lại giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau đó trên thuyền không xuất hiện thêm con cá nào nữa, Thanh Sơn đã thành thật ngoan ngoãn đi hái củ ấu. Chúng tôi hái hết một khoảng ấu, tôi dùng mái chèo chèo thuyền, đưa thuyền tới một địa phương khác tiếp tục hái. Một vùng ấu lớn như vậy, hoàn toàn không thể nào hái hết được. Mãi cho đến khi mặt trời lệch về phía tây, chúng tôi đã hái đây tất cả các giỏ trúc mà trên mặt nước vẫn còn một nửa cây ấu chưa được thu hoạch.
Vùng khe núi nơi đây bị ngọn núi cạnh bên che khuất, một vùng ấu lớn ẩn nấp trong bóng râm, theo ánh chiều tà buông xuống, khu vực này lại mát mẻ hơn mấy phần.
Vào khoảng thời gian này, mặt trời đang chiếu rọi xuống dòng sông, chiếc thuyền nhỏ của chúng tôi đang nằm trên một nửa mặt sông xanh biếc trầm lặng, một nửa bên kia sông sóng nước lăn tăn ánh sáng vàng lấp lánh, hai bên dường như bị chia cắt thành hai không gian hoàn toàn khác biệt. Cảnh tượng này rất đẹp mắt, sóng nước vàng rực rỡ đang dập dờn cách chỗ chúng tôi không xa, phía xung quanh có hoàng hôn bao phủ, vùng biên giới dãy núi cũng được phủ một tầng màu vàng óng và màu cam, duy nhất chỉ còn lại nơi chúng tôi đang ở, trong một bóng râm là chứa tông màu xanh ảm đạm.
Chúng tôi tự mình mang theo số củ ấu mình hái được về nhà, trên đường về bắt gặp cả đàn chuồn chuồn lớn đỏ rực. Những chú chuồn chuồn đỏ này bay rất thấp, có mấy con còn bay đến gần, lượn vòng quanh người chúng tôi. Có một con chuồn chuồn thoát ra khỏi bây đàn lớn của mình, một mực bay theo chúng tôi từ bên bờ sông đến gần khu thôn làng, cuối cùng dừng tại một đóa hoa sen hồng phấn đang nở rộ, không chịu nhúc nhích nữa.
Khương Dương hơi thất vọng, thằng bé nghĩ rằng con chuồn chuồn đỏ này muốn trở về nhà cùng chúng tôi. Lúc trước khi đi được nửa đường, con chuồn chuồn đỏ này dừng lại, Khương Dương còn gọi nó tiếp tục đuổi theo, kết quả nó lại đuổi theo chúng tôi thật. Nhưng bây giờ đây, mặc kệ Khương Dương có gọi như thế nào, con chuồn chuồn kia cũng không có ý định động đậy thêm nữa.
"Được rồi, nó rất mệt mỏi, cứ để nó ở lại đó nghỉ ngơi đi." Tôi xoa xoa đầu của Khương Dương, nhặt mấy mảnh bèo trên đầu thằng bé xuống. Khương Dương vâng một tiếng, lại nhìn con chuồn chuồn kia thêm hai lần, mới chịu theo chúng tôi trở về nhà.
Củ ấu được thả vào trong chậu lớn, lấy nước giếng mát mẻ ngâm, chờ tới ban đêm ngồi hóng mát sẽ ăn ấu.
Tôi luôn cảm thấy thời gian của những ngày tháng nóng bức này trồi qua quá chậm, giống như cơn nóng nực đã xuất hiện thật lâu, ban đêm tắm rửa hóng gió mát, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, sáng ra tỉnh giấc thấy chân trời bừng lên tia bình minh trắng xóa, lại cảm thấy thời gian này trôi qua thật nhanh chóng.
Những cây lúa bên bờ sông đã chín, tôi bóc một hạt nhai nhai trong miệng, cẩn thận cắt những bông lúa đã chuyển sang màu vàng, mang về nhà chà xát từng hạt. Bởi vì số lượng không nhiều lắm nên thu hoạch về cũng nhanh. Tôi dùng kệ trúc đặt ở trong sân, mang hạt thóc thu hoạch đặt lên nong trúc phơi nắng.
Tôi cảm thấy hơi do dự, những hạt thóc này tôi nên giữ lại làm giống cho mùa xuân sang năm tiếp tục gieo trồng, hay là bây giờ nên tranh thủ thời gian trồng thêm một chút? Tôi không biết bây giờ có thể trồng được nữa hay không, lỡ đâu ngày lạnh không thu hoạch được thì sẽ quá lãng phí.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định thử tiếp tục gieo trồng thêm, dù sao bây giờ chúng tôi cũng không thiếu thức ăn, cứ thử một lần, sang năm sẽ có càng nhiều kinh nghiệm.
Nếu như đã quyết định thì tôi lập tức vào việc ngay, tôi xả nước vào trong đồng ruộng đã được thu dọn, lại sửa sang thêm một lần nữa rồi mới đem các hạt thóc đã ngâm nước bỏ vào trong ruộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận