Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 55

Chương 55Chương 55
Quần áo lúc trước Khương Dương lăn trong nước bùn còn chưa thay ra. Từ lúc tôi bắt đầu ngủ đến bây giờ, thằng bé cũng không ăn chút gì, chỉ là cố chấp đi theo tôi, so với lúc trước còn dính chặt hơn một chút.
Tôi xoay người, không cẩn thận có thể đụng vào nó, cực kỳ vướng víu. Tôi muốn cách xa ra một chút, nhưng nhìn bộ dáng 'ruộng cải thìa màu vàng! của nó lại cảm thấy bất đắc dĩ. Nhỡ nó lại khóc lên thì tôi làm sao chịu nổi, đau đầu chóng mặt lắm.
Tôi đưa tay sờ sờ bụng Khương Dương thấy bụng cũng lõm xuống rồi. Vốn dĩ nó cả ngày đều ăn uống không ngừng, lúc này đã lâu không ăn, khó trách phẳng thành như vậy. Tôi mở ra cho thằng bé một lon nước sốt quả mâm xôi mà nó thích nhất, lại cầm thìa ăn hằng ngày của nó. Nhưng Khương Dương cũng không chạm vào, móng vuốt nắm lấy quần áo của tôi, ngồi xổm bên chân tôi, giống như một cây nấm sắp mọc trên đùi tôi.
Sao lại sợ thành như vậy.
"Tao nói rồi, sẽ không bỏ mày lại" Tôi quay đầu thẳng bé lại và nói với nó.
Nhưng thằng bé nghe không hiểu, miệng mơ hồ hô hai chữ: "Mẹ... Ôi."
Tôi dùng chai nước sốt quả mâm xôi chạm vào mặt nó, nó cũng không để ý, còn quay đầu, dứt khoát ôm lấy bắp chân tôi, giấu mặt dưới đầu gối tôi. Tôi ngồi cau mày, không hiểu tại sao nó lại không muốn ăn.
Mày không muốn ăn sốt mâm xôi sao? Trong bếp còn lại một chút hoa hòe, tôi kéo quái vật nhỏ đứng lên, thử đem hoa hòe đến trước mặt nó. Lúc này thằng bé phản ứng càng lớn, gào khóc ô oa một tiếng, khí lực quá lớn, ôm chặt đến nỗi chân tôi phát đau.
Tôi nhìn thoáng qua hoa hòe trong chậu, bỗng nhiên có chút hiểu được.
Nó chắc là cảm thấy bởi vì tôi dẫn nó đi hái hoa hòe nên bị thương. Vì vậy nó không bao giờ chịu ăn hoa hòe nữa, còn sợ tôi bởi vì tức giận này không cần nó cho nên dứt khoát ngay cả món gì cũng không ăn?
Nếu thật sự là như vậy thì quái vật nhỏ Khương Dương này thật sự còn thông minh hơn tôi nghĩ. Đứa trẻ nhân loại bình thường ở tầm tuổi của nó còn chưa biết đứng lên đi lại, mà nó lại có suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Không thể giao tiếp, cho dù có thể giao tiếp, tôi cũng không phải là người sẽ dịu dàng an ủi đứa nhỏ. Cho nên tôi dứt khoát dựa theo suy nghĩ của mình —— không muốn ăn thì nhét vào mồm.
Nắm lấy miệng nó rồi nhét vào.
Bị tôi ép đút mấy miếng, Khương Dương nhìn khuôn mặt của tôi không có biểu tình gì, lập tức học ngoan, tu mình ngoan ngoãn cầm thìa ăn. Chỉ là một cái móng vuốt còn ôm lấy ống quần của tôi không chịu buông.
Tôi cảm thấy tư thế muốn mọc trên người này có chút không quen, chờ thằng bé ăn xong liền ấn nó ngồi ở trên ghế nhỏ, không cho nó dựa vào mình nữa. Khương Dương duỗi móng vuốt về phía tôi hai lần, lại bị tôi ấn trở về hai lần, không dám duỗi lại, cầm móng vuốt dùng đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ nhìn tôi.
Nửa cánh tay và cánh tay của tôi không thể nhúc nhích, cho dù chỉ động một chút đều là đau thấu tim. Cho nên tôi cố gắng đem lực chú ý đặt ở trên người quái vật nhỏ, nghĩ làm thế nào dạy nó, ít nhất để cho nó độc lập một chút. Bằng không nếu sau này tôi thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì nó cũng không đến nỗi chết đói.
Vẫn là câu hỏi đó, dạy cái gì? Tôi cùng Khương Dương mắt to nhìn mắt nhỏ, yên lặng nhìn về đối phương nửa ngày.
Hay là dạy nói chuyện trước đi.
Tôi chỉ vào thằng bé và nói: "Khương Dương" Lại chỉ vào chính mình: "Khương Linh."
Khương Dương: "Ô oa."
Tôi chỉ cái thìa trước mặt thằng bé và nói: "Thìa."
Khương Dương: "Ô oa ca."
Tôi chỉ vào ghế: "Ghế." Khương Dương: "Hô ca."
Một chút âm tiết đều không đúng, tôi nghĩ có chút buồn bực. Tôi dạy Khương Dương nói chuyện sẽ gặp khó khăn, lúc này vừa mới bắt đầu.
Đầu tiên dạy từ những thứ xung quanh có thể nhìn thấy, nhưng mặc kệ tôi lặp lại bao nhiêu lần, Khương Dương chính là mở to hai mắt nhìn tôi cũng không đọc theo tôi, hoặc là đọc ra đều là sai âm tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận