Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 74
Khương Dương bị động tĩnh này làm tỉnh giấc, miệng phát ra vài tiếng mơ hồ, tôi sờ đầu của thằng bé một cái, đưa tay che ở tai thằng bé, thằng bé dùng đầu đẩy đẩy cánh tay của tôi, không đầy một lát lại ngủ tiếp. Có mưa, nên nhiệt độ có chút giảm xuống, cũng may hiện tại nhiệt độ này cũng không lạnh gì. Tôi đặt túi của mình đến trước người, chặn ở trước người Khương Dương.
Tựa trên vách tường lạnh lẽo, yên lặng nghe tiếng mưa rơi bên tai, trong lòng tôi chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Thật ra tôi rất thích mưa lớn như thế này, đặc biệt là ở trong không gian chật hẹp, bên ngoài bị mưa lớn vây quanh, sẽ làm tôi cảm thấy rất thoải mái rất an toàn.
Trận mưa này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh. Đợi mưa tạnh rồi, mùi tươi mát sau mưa thuận theo khe cửa chui vào trong. Tôi thấy mặt trăng trên trời, từ trong tâng mây chậm rãi ló ra, mặc dù chỉ có nửa vầng trăng, nhưng rực rỡ sáng tỏ, như mặt trời của một thế giới khác.
Sáng sớm lại đến, là thời tiết nắng nóng.
Tôi thu dọn xong đồ vật, ăn xong điểm tâm, dắt Khương Dương tiếp tục đi vào trong thành phố Hán Dương. Mặc dù Thành phố Hán Dương nhìn thì ở ngay trước mắt, nhưng kỳ thật còn cách trạm thu phí bên này một khoảng.
Càng đi vào trong, là có thể nhìn thấy càng nhiều nhà cao tầng. Lân cận bên ngoài đường cao tốc bên này xây rất nhiều nhà cao tầng, mấy năm kia khắp nơi đều phát triển nhanh như gió, nhà lầu mới xây ở khắp nơi, từng tòa tựa như măng mùa xuân sau mưa, nhô lên ở mọi chốn, cũng mặc kệ có người mua hay không, tóm lại chính là nơi nơi đều đang xây nhà Ở.
Những căn nhà mới xây xong này còn chưa có bán đi, phần lớn còn không có lắp đặt trang trí, đã hoang phế tại kia chẳng ai để ý. Loại nhà hoang thế này, bình thường cũng không ai muốn đi vào, dù sao bên trong cơ hồ cái gì cũng không có.
Đi qua một khu nhà lầu mở rộng này, là có thể nhìn thấy không ít cửa hàng và nhà dân. Nhưng hiện tại, những cái nhà kia nhìn qua cũng đầy bụi đất, không có cái gì đẹp de đáng nói. Bồn hoa trên đường cái mọc đầy cây cỏ dại, dây leo màu xanh từ trong bồn hoa leo ra, bò đầy mặt đất xi măng. Pho tượng trâu đồng biểu tượng của thành phố Hán Dương còn đứng ở đó, dường như không có gì thay đổi, chỉ là dòng chữ thành phố Hán Dương dưới pho tượng, bị người ta gạch đi.
Tôi mang theo Khương Dương vòng qua đại lộ, tiến vào lối re bên trái. Thật ra tôi chưa từng tới thành phố Hán Dương, trước khi mạt thế cái thành phố Hán Dương này cũng không phải địa phương nổi danh gì, tôi không he hiểu rõ nơi này. Nhưng từ mức độ thiệt hại xung quanh mà nói, có lẽ đi con đường bên trái này sẽ an toàn một chút.
Một đoạn đường này tôi không nhìn thấy tang thi, chắc là đã bị người tiến vào giải quyết hết. Ngược lại, cửa hàng dân cư ở ven đại lộ bên này, nhìn qua đều đã từng bị lục lọi, đại khái cũng không tìm thấy đồ vật gì. Loại địa phương trở thành mục tiêu đầu tiên như cửa hàng, phần lớn đều không có khả năng còn lại vật hữu dụng gì, tôi muốn đi vào những khu nhà dân và khu cư xá nhìn một chút.
Những chỗ đó tương đối ít tang thi, mức độ bảo tồn của đồ vật trong phòng có lễ sẽ tốt một chút, tôi muốn cũng chính là chút đồ gia dụng này, trong những khu nhà dân hẳn là có thể tìm được.
Tôi mang theo Khương Dương đi về chỗ mình coi trọng, lúc này chưa đi được bao xa, tôi nhìn thấy ở phía xa có một tang thi lắc lu đi tới.
Hiện tại tất cả tang thi hầu như đều một dáng vẻ. Da thịt khô quắt trên người dính vào khung xương, đã biến thành thịt khô, nhìn từ xa chính là cái giá đỡ khô đen da bọc xương đi tới. Có những con đỡ hơn một chút còn có quần áo trên người, mà những con lang thang ở bên ngoài, trải qua mười năm gió sương mưa tuyết, may mắn không bị băng tuyết vùi vào lòng đất, quần áo cũng không còn, hoặc là biến thành vải rách treo ở trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận