Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 11

Khi đó, tôi đã rất ít nhìn thấy phụ nữ có thai, đặc biệt là người phụ nữ có thai như cô ấy mà còn có thể lộ ra tươi cười đối với người xa lạ.

Trong một đêm gió tuyết điên cuồng gào thét tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô ấy mơ hồ truyền đến, tiếng kêu đau đớn kia kéo dài hơn nửa đêm sau đó dần dần ngừng lại.

Khi đó tôi còn không có nhẫn tâm như sau này, nhịn không được đứng dậy lén chạy tới xem. Người phụ nữ có thai kia không có thể sinh con được, có lẽ bởi vì khó sinh, cô ấy và đứa bé chưa sinh ra cùng chết. Sau lại... Chuyện sau đó tôi không muốn nhớ lại nữa. Một thi thể không có người thân, xung quanh tất cả đều là những người điên cuồng đói khát bởi vì không có đồ ăn, sẽ xảy ra chuyện gì cũng không cần nói nữa.

Rất nhiều lúc tôi đều sẽ nghĩ, tôi là người bước ra từ trong địa ngục cho dù không biết vì sao mà sống, tôi cũng phải tồn tại.

"Cô ——"

Thanh âm đột ngột này làm tôi bừng tỉnh, tôi cúi đầu vừa nhìn thì thấy quái vật nhỏ yên tĩnh cuộn trên đùi tôi. Tiếng kêu vang lên từ trong bụng nó, nó đói bụng.

Quái vật nhỏ ăn cái gì, tôi không xác định được. Tôi không có sữa cho nó, nhìn hàm răng sắc nhọn trong miệng nó, có lẽ cũng không cần uống sữa. Tôi lau chân đứng dậy, đi đến trước nồi lớn. Còn dư một ít thịt chuột lúc trước ăn thừa, tôi không biết nó có ăn hay không. Mở nắp nồi ra, tôi cầm một miếng thịt thử xem.

Đưa miếng thị tới bên miệng nó, nó giật giật cái mũi, đưa đầu lưỡi liếm một chút. Đến lúc này tôi mới thấy rõ, đầu lưỡi của nó rất dài dường như có thể co duỗi. Xoạch xoạch liếm vài cái, nó há to miệng giống như một con chim non chờ cho ăn.

Quả nhiên là một cái miệng cho như chậu máu.

Tôi ném miếng thịt vào, nó cắn kẽo kẹt rung động, một lát thì đã ăn xong, tôi đành phải cho nó ăn từng miếng một. Thịt chuột không còn lại bao nhiêu, đợi đến khi ăn xong rồi, nó vẫn còn há miệng.

Nếu nó chỉ ăn thịt thì có lẽ tôi không nuôi được nó. Tôi nghĩ như vậy, xoa xoa tay, sau đó khép miệng nó lại.

Quái vật nhỏ này ngược lại rất ngoan, bị tôi khép miệng lại, cũng không biết là đã ăn no hay là biết không có đồ ăn, cũng không há miệng muốn ăn nữa. Tôi nghe bụng nó không có còn kêu thầm thì nữa, quên đi chờ ngày mai thử cho nó ăn đồ ăn khác.

Tôi đã tự chuốc lấy một rắc rối nhỏ cho chính mình. Lúc chuẩn bị đi ngủ tôi đã nghĩ như vậy. Tôi không thể chấp nhận quái vật nhỏ này nằm bên cạnh tôi, như vậy tôi sẽ thức cả đêm, lúc nào cũng sẽ bảo trì cảnh giác theo bản năng, cho nên cuối cùng tôi quyết định đặt nó ở một phòng khác để ngủ nó một mình.

Khi tôi đặt nó ở trong phòng kia, nó vốn sắp ngủ rồi, mắt to cũng híp, nhưng khi tôi buông xuống thì nó lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng ôm lấy tay của tôi lần nữa.

"Tự mình ngủ."

Nó ôm tay của tôi muốn bò lên, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi bỏ lại trong phòng kia. Bản thân tôi trở lại căn phòng ngủ nhỏ hẹp truen thuộc kia, nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng tôi không nghỉ ngơi được bao lâu, lúc trời sắp sáng tôi tỉnh, tôi nằm mơ, trong mơ lại có người không ngừng kêu be be. Tôi ngồi dậy nhìn vào bức tường bên trái kia, nơi có con quái vật nhỏ kêu be be kia. Nhưng trong mơ nghe được tiếng kêu be be cũng không xuất hiện, bên kia im ắng.

Tôi do dự trong chốc lát, vẫn là bò dậy mang giày vào, chuẩn bị qua phòng bên cạnh nhìn xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận