Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 60
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của nó, năm đó lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà đi học ở nơi khác cũng vậy.
Tôi dắt Khương Dương đi về phía trước, nó một chút cũng không sợ hãi lo lắng, nhảy nhót giống như một con chim nhỏ, cái đuôi lắc lư ngoe nguẩy.
Từ đường nhựa đi về phía trước có thể nhìn thấy phía trước một mảnh được bao quanh bởi những ngọn núi xanh bao quanh mặt sông.
Mặc dù có thể nhìn thấy mặt sông, nhưng từ đây đi qua còn phải mất một thời gian không ngắn.
Mặt trời càng ngày càng gay gắt, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, trên con đường này không có chỗ nào có thể che nắng, mặt đường nhựa màu đen lại hấp thụ nhiệt rất tốt, đi về phía trước một đoạn lập tức liền đổ mồ hôi đầy người.
Khương Dương lúc đầu còn tò mò nhìn đông nhìn tây nhưng sau khi mặt trời lên đỉnh đầu, nó liền có chút suy yếu. Bình thường dẫn nó đi làm việc bên kia cánh đồng, khi nào nắng to nó đều sẽ chạy đến bãi cỏ, hoặc là vào chỗ dựa có bóng râm mát. Bây giờ mùa hè đến, nhiệt độ ngày càng nóng, gần như mỗi ngày một dáng vẻ. Tôi mặc tay áo ngắn, trên cánh tay cũng bị ánh nắng mặt trời hun đến nóng rát.
Nhưng tôi quen rồi, nhưng Khương Dương còn chưa có, cái đuôi nóng bỏng của nó cũng không lắc lư nổi. Tôi nhìn hai bên đường, thấy được một gốc cây mây dại biến dị. Không biết là cây mây gì, lá cây đặc biệt lớn, ở giữa còn có một cái tổ. Tôi mang theo Khương Dương đi qua, dùng dao bổ củi cắt cỏ xanh hai bên, đi đến dưới cây dại bám vào cây khô.
Sau khi không phát hiện ra nguy hiểm gì, tôi mới động thủ cắt đứt một đoạn mây dại, trên đoạn cây mây đại này có bảy tám lá lớn, tôi hái một chiếc lá lớn đắp lên đầu Khương Dương.
Thằng bé kéo lá cây trên đỉnh đầu mình tò mò nhìn, lại ngửi ngửi, sau đó há miệng, lộ ra một hàm răng nhọn trắng như tuyết.
"Không ăn được." Tôi nắm lấy miệng nó và cản lại.
Khương Dương hiểu được ý của tôi, liền đem lá lớn che lại trên đầu, ngửa mặt đi ngửi mùi lá kia. Nó ngửa đầu lên, liền đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất, sau đó lẩm bẩm đứng lên tiếp tục chơi đùa lá cây kia. Tôi hái một chiếc lá che lên đầu mình, lại hái hai lá khác bọc ở hai bên cánh tay Khương Dương, lại dùng dây mây dại buộc lại
Khương Dương mặc một chiếc áo thun lớn, tay áo tương đối ngắn, vạt áo có thể che đến đầu gối. Bởi vì móng vuốt của nó rất lớn, còn mang theo móc câu. Những cái quần kia nó đều không mặc vào được, cho nên tôi sửa cho nó mấy cái quần đùi nhỏ, có thể ở hai bên thắt dây đeo, không cần đeo lên hai chân. Vảy trên tay chân nó không còn mem như trước, càng ngày càng cứng rắn. Chỉ có màu sắc vẫn là trắng bệch. Tôi vẫn không tìm được đôi giày mà Khương Dương có thể mang, nhưng nó mặc kệ giam đạp ở đâu, vảy bao phủ lên chân cùng móng vuốt dường như cũng không đau, cho nên tôi cũng không quản nó.
Tôi buộc hai chiếc lá vào hai cánh tay mình và sau đó lấy lá còn lại dẫn Khương Dương tiếp tục đi về phía trước.
Từ trên con đường này, nhìn thấy ba con con rắn trơn trượt xuyên qua, hai con trên người có hoa văn. Tôi không động đậy, lôi kéo Khương Dương chờ hai con rắn hoa kia bò qua mới tiếp tục đi về phía trước. Còn có một con trên người không có hoa văn, nhìn không giống như rắn độc. Tôi vốn định đi bắt nhưng con rắn kia chuồn nhanh quá, trong nháy mắt liền chui vào bụi cỏ không thấy đâu.
Lưng của tôi ướt đẫm mồ hôi, Khương Dương cũng không khác biệt lắm, nó đã bắt đầu thè lưỡi, đầu lưỡi dài hơn người bình thường liếm liếm môi khô. Tôi dừng lại để lấy cho nó nước từ túi của tôi để uống, nó uống một ngụm và đưa lại cho tôi. Tôi tự mình uống hai ngụm, lại để cho nó uống, lúc này Khương Dương ôm bình uống nửa chai.
Đặt bình nước trở lại và đi bộ một đoạn nữa, sắp đến bờ sông rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận