Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 269

Chương 269Chương 269
Sau đó ngày hôm sau đàn sói đuổi tới, quanh quẩn bên ngoài khu tập trung cư trú mấy ngày, thấy không có kẽ hở hơn nữa trong khu tập trung cư trú lại nhiều người mới rời đi. Nhưng sau đó khi đám người săn được sói lại lên núi săn thú thì có hai người không thể xuống núi, nói là ở trên núi gặp phải đàn sói bị cắn chết, ngay cả thi thể người bọn họ cũng không mang về.
Tôi còn nghe nói đàn sói biến dị này, lông trên người là màu xám, một đám sói dám động móng vuốt với loại gấu cao hơn hai mét.
Tóm lại, bầy sói không phải là thứ dễ chọc vào. Nếu như là một mình tôi đối mặt một đám sói, chỉ sợ tôi không có cách nào bình tĩnh như vậy, nhưng Thanh Sơn ở đây lại cho tôi cảm giác an toàn rất lớn.
Tôi ở bên đống lửa dựa vào giường trúc suy nghĩ lại hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy ở đối diện Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nửa người thò ra phía trước, hơi nghiêng mặt như đang nghiêm túc nghe gì đó. Tôi bị hành động bất ngờ của cậu ấy làm cho kinh ngạc, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại nhìn về phía cửa lớn.
Tôi tin tưởng với thính lực của Thanh Sơn, cậu ấy nhất định đã nghe thấy cái gì đó.
"Meo meo ngao -" Đột nhiên có tiếng mèo kêu thê lương, giống y như đúc với âm thanh ngày hôm qua, đồng thời tôi còn nghe được am thanh nóc nhà ngói bị giam đến phát ra tiếng vang lạch cạch, tiếng động ngay tại trên đỉnh đầu vang lên, Tiếng chạy rõ ràng là của con mèo màu cam trên mái nhà.
Khương Dương cũng tỉnh, ngồi dậy nhìn qua cửa sổ. Căn bản nhìn không thấy bên ngoài bởi vì cửa sổ lúc ban ngày đều bị tôi dùng tấm ván gỗ từ bên ngoài đóng lại vì vậy chỉ có thể nghe được một ít động tĩnh.
Ngay sau khi tiếng mèo kêu lên, tôi nghe thấy tiếng sói tru đau đớn. Sau một hồi hỗn loạn của tiếng sói tru, bên ngoài lại trở về yên tĩnh, thời gian bầy sói ở lại còn ngắn hơn ngày hôm qua. Chúng tôi vẫn không lập tức mở cửa ra xem, mà đợi đến hừng đông, mới cầm đao cẩn thận ra cửa.
Trong sân vắng lặng. Những cái bẫy gần cửa đều không bị chạm vào, dường như bầy sói chưa từng tiến lại gần, chỉ có những cái bẫy cạnh tường là bị động vào. Chúng tôi đi qua nhìn thấy bên trong có thi thể ba con sói, cả hai đều bị đỉnh thép dài trên tấm thép đâm xuyên qua bụng, tuyết trong hố đất chảy ra, lớp tuyết mỏng trắng xóa bị nhuộm đỏ. Một con sói khác xui xẻo hơn và bị đâm thẳng vào cổ họng.
Lúc trước tôi đã tính toán vị trí mà bọn sói đến, lần này vừa khéo trúng hết. Nhưng tôi không nghĩ là ổn cả, sau khi ba con sói chết những con sói còn lại chắc chắn sẽ quấy rây chúng tôi không ngừng, những con sói đó rất thông minh cái bẫy này dùng một lần thì lân sau sẽ không hiệu quả. Hơn nữa không chỉ là ban đêm, bọn sói phát hiện ban đêm đánh lén không được nhất định sẽ chuyển sang ban ngày bao vây chúng tôi.
Bầy sói giảo hoạt lại khó chơi, thật sự nếu bị chúng nó quấn lấy thì không phải chuyện tốt gì. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài với chúng, chỉ cần có thể cầm cự một thời gian, bầy sói cuối cùng vẫn sẽ rút lui, chỉ là xem ai có thể kiên trì lâu hơn thôi.
Bây giờ, chúng tôi phải lấy ba con sói chết cóng trong hố ra xử lý , thu dọn xong lại có mấy bữa thịt nên không thể lãng phí được.
Ba con sói này không có gì khác so với những con sói tôi từng thấy trước đây, xem ra không phải sói biến dị, hơn nữa tôi phát hiện có một con sói lông trên người có dấu vết bị cháy, hói một mảng lớn, sau đó tôi lại cẩn thận kiểm tra hai con sói còn lại, trên người chúng cũng có dấu vết lông bị cháy.
Tôi chợt nhớ đến bầu trời đầy bay đầy tro trước khi mùa đông bắt đầu, lúc ấy tôi đã đoán là ngọn núi nào bị đốt. Nghĩ đến hai năm qua không thấy sói ở đây, tôi đoán có lẽ khu rừng nơi đàn sói ở trước đây đã bị cháy và chúng không tìm được thức ăn vào mùa đông nên đã di cư đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận