Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 158
Khương Dương nghe Thanh Sơn nói, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, sau đó "0a" một tiếng bày tỏ lòng kinh ngạc thán phục.
Tôi hơi tò mò hỏi Thanh Sơn: "Cậu đã nhìn thấy biển rồi sao?"
Thanh Sơn gật gật đầu: "Nơi tôi sinh ra là ở bên cạnh biển, những người kia dẫn tôi theo rời khỏi bờ biển, một mực đi tới nơi này."
Tôi nói: "Cậu có muốn trở về nơi mình đã sinh ra không?"
Thanh Sơn ra sức lắc đầu: "Không, nơi này rất tốt, tôi muốn ở lại nơi này thôi."
Tôi không nhắc lại chủ đề này mà tiếp tục nói về thành phố kế tiếp.
"Thành phố này là nơi mẹ sinh ra, nó không phải là một thành phố quá nổi tiếng những phong cảnh rất đẹp, còn có rất nhiều món ăn ngon... Thôi bỏ đi, thật ra cũng không có gì để miêu tả về nó, chúng ta nói đến thành phố tiếp theo nhé."
Rất ít khi tôi chịu nói chuyện nhiều như vậy, có lẽ do tôi đã bị Khương Dương lây nhiễm rồi nên mới có thể cầm cuốn sổ tay bọc da màu đen ấy, không thể nhịn được lải nhải nói không ngừng. Khương Dương và Thanh Sơn nghiêm túc lắng nghe, ban đầu chỉ có Khương Dương không ngừng nêu câu hỏi, đến cuối cùng Thanh Sơn cũng bắt đầu cất tiếng hỏi han.
Những câu hỏi của họ toàn là những câu hỏi kiểu như "Bánh gato matcha ăn ngon lắm ạ? Rốt cuộc nó ngon đến mức nào?" "Điều hòa là gì? Tại sao nó có khả năng làm cho căn phòng lúc lạnh lúc nóng?" "Kỳ nghỉ là gì? Tại sao lại phải có kỳ nghỉ?" "Trong trường học cũng có trẻ em đuôi dài chứ ạ?".
Có rất nhiều câu hỏi tôi không thể đưa ra nổi câu trả lời, mà cho dù tôi có trả lời thì họ cũng chưa chắc đã hoàn toàn hiểu được. Bên tai nghe được lời suy đoán của hai người họ về những đồ vật mà tôi miêu tả, tôi không nhịn được cất tiếng cười rộ lên, cười cười một lúc, đôi mắt lại chua xót vô cùng.
"Mẹ- Mẹ đau ở đâu sao?"
"Mẹ không đau."
"Vậy tại sao mẹ lại khóc?"
Tôi ôm lấy Khương Dương: "Được rồi, hôm nay chỉ nói đến đây thôi, lần sau chúng ta sẽ nói tiếp phần còn lại."
Khương Dương bỗng nhiên ôm lấy cổ tôi, thơm lên má tôi một cái.
"Mẹ"
"Hả?"
Khương Dương vẫy đuôi, tựa đầu lên cổ tôi, không nói thêm lời nào nữa.
Trái tim tôi đột nhiên cảm thấy bình tĩnh trở lại.
"Được rồi, buông mẹ ra nào, mẹ phải đi nấu cơm rồi."
Mảnh ruộng trồng rau và một khoảng đất lớn trồng khoai lang ở dưới chân núi của tôi đã bị lợn rừng chà đạp phá hỏng.
Buổi sáng lúc tôi xách theo thùng phân đi bón cho cây, còn chưa bước tới bờ ruộng đã phát hiện ra chuyện không ổn. Tôi vội vàng chạy tới xem, khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trên mặt đất, tôi đã tức giận đến nỗi mắng ra lời thô tục.
Khương Dương đi theo đằng sau tôi, gần đây thằng bé đang ở trong giai đoạn hiếu học nhất, vừa nghe thấy tôi nói đã lập tức học hỏi theo, mắng: "Fuckl”
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Khương Dương hô lên từ "Euck", tôi sững người một thoáng quay đầu lại nhìn thằng bé, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng vuốt vuốt tóc nói ra một câu: "Lời này không cần phải học." Bị Khương Dương phân tán sự chú ý như vậy một hồi, tức giận trong lòng tôi thế mà đã tan đi quá nửa.
Tôi thở dài một hơi, cúi người thu dọn ruộng rau. Đậu que và ớt trên ruộng đang trong giai đoạn kết quả đã bị phá hoại không ít, trái còn chưa kịp già đã bị nhổ lên, bên cạnh đó cả tỏi, hẹ và rau xanh cũng đều đã bị phá hỏng. Nhưng mà mảnh ruộng mới được khai hoang bên dưới và những cây ngô mọc ra tu trên cánh đồng hoang ngược lại vẫn chưa bị phá hoại. Một nửa đám dây khoai lang trên ruộng gặp nạn, cả vùng dây xanh dày đặc đột nhiên bị trống rỗng mất một khoảng. Giá đỡ của đậu que bị đâm vào gãy đổ, dây leo đậu que bị kéo đứt, thoi thóp ủ ê ngã xuống bên ruộng. Bùn đất trong ruộng giống như bị xẻng đất lật úp lên, phía trên còn in hẳn dấu chân cực lớn.
Tôi nhìn thấy dấu chân kia mới xác định con vật phá hoại là lợn rừng, nhưng mà con lợn rừng này xem ra còn lớn hơn những con lợn rừng bình thường khác khá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận