Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 149
Tôi tiếp tục giảng giải cho thằng bé: "Nhưng nhiệt độ quá cao, nó sẽ nóng chết."
Khương Dương vẫn còn tiếp tục giãy giụa: "Cùng, bơi, dưới nước."
"Con muốn nói con sẽ dẫn nó xuống nước cùng bơi lội?" Tôi hỏi.
Khương Dương vội vã gật đầu.
"Cú mèo không thể xuống nước, nó sẽ chết." Tôi giải thích một hồi lâu, Khương Dương không còn cách nào khác, cuối cùng dù lòng quyến luyến không rời vẫn phải buông lồng cú mèo xuống, cẩn thận đặt trong nhà chính.
Thanh Sơn đang ngồi xổm trước cửa chờ chúng tôi, cậu ấy dựa người vào tảng đá bên cạnh cửa, cái đuôi dán lên mặt bàn làm bằng đá xanh để có thể mát mẻ hơn. Tôi không chú ý kỹ, dắt Khương Dương tới nói chuyện cùng cậu ấy, suýt chút nữa đã giẫm trúng đuôi của Thanh Sơn. Lúc bước chân sắp sửa giẫm lên, Thanh Sơn nhạy cảm kéo đuôi đi, tránh khỏi bàn chân của tôi.
Chiếc đuôi của hai người họ đều rất linh hoạt, hơn nữa tôi không hiểu được họ đã làm thế nào, mà khi rõ ràng con mắt không thể nhìn thấy phía sau lưng nhưng trên đuôi lại giống như mọc thêm đôi mắt, có thể tránh né hoặc quấn lấy chính xác một món đồ gì đó. Có lần tôi còn trông thấy Thanh Sơn dùng đuôi của mình đập trúng một con chim đang bay qua sau lưng cậu ấy.
"Được rồi, đi thôi." Chúng tôi khóa kỹ cửa nhà, đi về phía bờ sông. Lúc ngang qua ao, chúng tôi kiếm vài cái lá sen đội lên đầu, như thế có thể cảm thấy mát mẻ hơn một chút. Răng của Khương Dương đã mọc xong, khẩu vị lại khôi phục như hồi trước, cầm hai chiếc lá sen chóp chép nhai.
Trên đường đi, tôi luôn trò chuyện với Khương Dương, phần lớn cuộc đối thoại đều là tôi chỉ một vật nói ra tên gọi, sau đó để Khương Dương nói lại theo tôi. Tôi bảo đứa nhỏ này lặp lại lời tôi nói, thằng bé lập tức ngoan ngoãn nghe lời lặp lại lời tôi, càng lặp càng vui vẻ. Sau đó, cuộc đối thoại của chúng tôi đã biến thành, tôi nói một lần, thằng bé sẽ tự động lặp đi lặp lại vài lần, tuy rằng phần lớn âm điệu đều không đúng nhưng thực sự đã tiến bộ rất nhanh.
Không biết xuất phát từ tâm tình gì mà Thanh Sơn cũng theo chân đọc lại, sau đó trên cả quãng đường đi, ba âm thanh khác biệt của chúng tôi liên tiếp vang lên.
"Lúa nước."
"Lúa, nước! Lúa nước- lúa nước!"
"Lúa nước!”
"Đậu que."
"Đậu que! Đậu que! Đậu, đậu que!”
"Đậu que! Đậu que!” Cứ như vậy hò hét một đường đến tận bờ sông, Khương Dương và Thanh Sơn không thể chờ đợi được hơn, vội vã cởi áo phông, mặc nguyên chiếc quần ống rộng muốn nhào thẳng vào trong nước. Trong lúc vô tình liếc mắt ngang qua mặt đất, tôi bỗng nhiên cất tiếng gọi Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, chờ chút!"
Thanh Sơn đang chuẩn bị nhảy xuống nước, nghe thấy tiếng gọi của tôi, giật mình ngẩn ngơ dừng lại hành động đang nhào về phía trước, quay đầu khó hiểu nhìn tôi.
Tôi tiến lên vài bước, cúi người nhặt hai miếng vảy màu đen rơi rụng bên cạnh áo phông của Thanh Sơn, nói với Thanh Sơn: "Đây là vảy của cậu à? Sao vảy của cậu lại rụng xuống rồi?"
Thanh Sơn cũng khó lòng hiểu nổi, cậu ấy nhìn tay mình, lại nhìn móng vuốt của mình, không tìm ra được nơi nào đã bị rụng vảy. Bỗng nhiên Khương Dương 'Á" một tiếng, đẩy Thanh Sơn để cậu ấy quay người, lúc này tôi mới nhìn thấy trên vùng cột sống của Thanh Sơn, quả thật có một đoạn bị mất vảy, để lại hai vệt trắng nho nhỏ.
Khương Dương và Thanh Sơn giống nhau, ngoại trừ phần móng vuốt trên tay và chân có vảy thì phần đốt sống nối liền từ đuôi lên đến dưới cổ cũng được vảy lân bao trùm, những bộ phận còn lại thì mang làn da giống y hệt tôi.
Tôi nhớ tới lúc Thanh Sơn vừa tới, tôi đã kỳ lưng cho cậu ấy, phần vảy dài trên lưng vẫn còn nguyên vẹn. Về sau, mỗi khi tắm giặt cho cậu ấy cũng không hề phát hiện ra sự khác lạ nào, khoảng thời gian gần đây tôi bắt đầu để Thanh Sơn tự tắm, còn tiện dặn dò cậu ấy giúp đỡ Khương Dương tắm giặt rồi không để ý đến họ nữa, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra chuyện lớp vảy dài sau lưng của Thanh Sơn đã dần bị bong tróc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận