Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 12
Quái vật nhỏ nằm liệt trên giường, xung quanh đều là một ít uế vật giống như bị phun ra, bên trong còn có thịt chuột chưa tiêu hóa xong. Trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn rất tối, tia sáng từ cửa sổ chiếu vào không đủ để cho tôi thấy rõ tình huống của quái vật nhỏ ra sao, tôi chỉ có thể đốt ngọn nến lên.
Sau khi ánh sáng rõ ràng, tôi nhìn thấy cả người quái vật nhỏ đều rất bẩn, ấn vào cái bụng xẹp lép của nó, quái vật nhỏ phát ra một tiếng thở dốc, hơi thở mỏng manh, đôi mắt của nó dường như không mở ra được, nhưng vẫn còn sống. Nhìn quái vật nhỏ suýt nữa lăn vào trong bãi nôn, tôi cũng không ghét bỏ nó, dù sao lúc tôi chật vật nhất là liên tục mấy tháng không thể tắm rửa, mùi còn khó ngửi hơn bây giờ không biết bao nhiêu lần.
Thứ này thật là mạng lớn, như vậy còn chưa chết. Tôi nghĩ có lẽ là nó không ăn được loại thịt chuột biến dị này, nhưng nói thật bây giờ tôi cũng không biết làm sao.
Không suy nghĩ được bao lâu, tôi đưa quái vật nhỏ tới phòng bếp lần nữa, cởi áo thun dính đầy chất nôn bị cuộn thành một cục ra cho nó, lại tùy tiện lau mình cho nó. Sau đó dùng một cái áo khoác lớn cột thành một bao quần áo hình cái võng, nhét quái vật nhỏ đang trần truồng vào, cuối cùng cột hai đầu tay áo lại buộc trên người mình. Cứ như vậy, quái vật nhỏ đã bị quấn ở trước ngực tôi.
Tôi muốn đi ra ngoài tìm chút đồ, nếu đặt nó ở đây, nói không chừng sẽ bị động vật biến dị gì đó chui vào ăn, cho nên chỉ có thể mang theo nó bằng cách này.
Quái vật nhỏ có lẽ là thật sự bị giày vò rất thảm, bị tôi làm như vậy cũng không kêu một tiếng, giường mềm bị bọc trong quần áo, tôi điều chỉnh bao quần áo nhìn giống như địu trẻ con này một chút, cảm thấy vị trí này không ảnh hưởng tới việc tôi chém đồ vật, lúc này mới cố định lại. Tôi lấy giỏ tre và cuốc từ góc bếp trong ra, còn có một ít đồ dùng linh tinh có thể dùng được.
Trong nhà nông thôn, đa số đều có những công cụ này, tôi đã thu thập tất cả những thứ có thể sử dụng được ở những căn nhà khác trong thôn này về đây, nông cụ cũng để một đống, đa số đều rất có ích.
Sau khi chuẩn bị công cụ xong, tôi lại lấy một cái túi vải từ tủ ra đặt nghiêng trên người, bỏ hai cái bánh bột bắp vào, lại rót một bình nước. Chuẩn bị xong những thứ này, tôi mới khóa cửa phòng bếp, cầm dao chẻ củi và các loại công cụ đi ra ngoài.
Thật ra nơi tôi sắp đi cũng không xa, nhưng là tôi đã quen với việc mang đủ mọi thứ khi ra ngoài, để đối phó với tất cả các tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Chân trời dường như lộ ra một chút màu trắng, bóng tối sâu nhất trước bình minh đang dần rút đi, cũng dần dần có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Tôi sẽ chỉ ra ngoài dưới loại ánh sáng này, nếu không cho dù có chuyện khẩn cấp đến đâu thì tôi cũng sẽ không ra ngoài trong bóng tối không nhìn rõ, như vậy quá nguy hiểm.
Sương sớm đầu mùa xuân còn nặng hạt, tôi đeo găng tay cao su dày, mở cửa sân, trước tiên quan sát bên ngoài một chút, phát hiện không có khác thường lúc này mới đi ra ngoài, sau đó đóng cửa sân đi về phía con đường ra khỏi thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận