Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 180
Khương Dương rất tò mò, thằng bé suy nghĩ xong vẫn quyết định bóc quả của mình ra, nếm thử hương vị, sau đó suốt một đường đi, khuôn mặt thằng bé đầy vẻ đau khổ.
Lúc này Thanh Sơn mới nhổ miếng quýt chua loét trong miệng ra, cũng là dáng vẻ đau khổ.
Ban ngày Khương Dương vui vẻ như thể không có chuyện gì, nhưng ban đêm lại rất im lặng. Trước đây vào ban đêm, thằng bé thích múa may móng vuốt nói chuyện với tôi, cho dù tôi không đáp lại, thẳng bé cũng có thể vui vẻ kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra vào buổi sáng một lần, trọng giọng nói đều là vui mừng. Hoặc là vặn mình bằng đôi chân của mình và lật cái đuôi trên giường.
Thế nhưng giờ đây, thằng bé không thích nói chuyện cũng không cử động, có đôi khi tôi nghĩ thằng bé ngủ rồi, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy thằng bé mở to đôi mắt, ôm móng vuốt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khương Dương mềm lòng và tình cảm hơn tôi nghĩ. Lúc trước tôi không nhận ra việc thằng bé thích con cú mèo kia như vậy. Bạn tốt của thằng bé đã chết, vì thế thằng bé buồn, tôi lại không thể giúp thẳng bé, cho nên tôi cũng thấy buồn.
Khương Dương lớn rất nhanh, là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, thời gian ngắn trước đây thằng bé có thể ngoan ngoãn ngủ bên cạnh tôi, không đòi ôm cánh tay và dựa gần vào tôi ngủ. Nhưng bây giờ, buổi tối khi đi ngủ thằng bé lại vô thức dựa vào người tôi, nghiêng người cuộn tròn, vùi đầu vào lòng tôi.
Hai ngày sau, tôi làm xong việc trong nhà nên nói với Khương Dương và Thanh Sơn rằng ngày mai tôi muốn dẫn hai người họ đến một nơi họ chưa từng thấy. Khương Dương và Thanh Sơn đều cực kỳ vui vẻ, hỏi tôi đi đâu, còn chủ động chuẩn bị đồ đạc.
Tôi định dẫn hai người họ đi trên con đường mà họ chưa từng đi. Con đường đó đi đến một thị trấn nhỏ, cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa đến đó. Thật ra thị trấn nhỏ bên kia không còn sót lại gì, tang thi rất ít, đồ trong thị trấn cũng rất ít. Chẳng qua là khi đi từ nơi này sang, sẽ đi qua không ít cánh đồng, còn có một ít ngôi nhà nông thôn rải rác.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trên những cánh đồng hoang phế đó sẽ đánh rơi hạt giống, mọc ra không ít thứ khiến người ta bất ngờ, lần này chúng tôi đi là nhặt phải của hời. Nhưng chủ yếu mục đích vẫn là muốn đưa Khương Dương và Thanh Sơn đi giải sầu, có lẽ đi ra ngoài, đi đến nơi khác sẽ khiến tâm trạng của bọn họ tốt lên một chút.
Tôi chọn một ngày có thời tiết thích hợp để ra ngoài, trời đầy mây, còn có gió thổi mạnh.
Chúng tôi đi bộ trên con đường dẫn vào trong thị trấn. Khương Dương hỏi tôi hai lần rằng con đường kia đi tới đâu, tôi chỉ nói đơn giản cho thăng bé là đường dẫn tới một thị trấn gần đây, thằng bé không hỏi nữa. Lần này chúng tôi đi con đường này, có vẻ Khương Dương rất vui, nhìn biểu hiện lúc trước của thẳng bé, tôi còn nghĩ nó không tò mò về thị trấn kia đâu nhỉ.
Gió không mạnh không yếu, thổi vào người rất thoải mái, tất cả cây cối trên núi rừng đều nghiêng ngả sang một bên, trong cơn gió có hai con chim trắng bay lượn vào sâu núi rừng như hai cái tàu lượn. Khương Dương giang hai tay đi về phía trước một đoạn mới dừng lại, chờ tôi và Thanh Sơn.
Thanh Sơn cũng muốn chạy, nhưng thấy tôi ở đằng sau đang đi đến, cậu ấy hơi do dự nhưng vẫn thật thà đi theo tôi, đôi mắt nhìn xung quanh, cái đuôi nhọn vểnh lên thành một vòng cung nhỏ.
Chúng tôi đi về phía trước theo nhựa đường, trên nửa đường đi, trời nổi lên một cơn mưa nhỏ. Mưa bụi lất phất, Khương Dương mặc áo mưa nhỏ đứng ở bên cạnh, giơ móng vuốt lên để hứng nước mưa. Cả ba chúng tôi trùm áo mưa, dọc đường đi, giống như sát thủ hoang dã tôi từng xem trong một bộ phim điện ảnh.
Nhưng ngay sau đó, chúng tôi đụng phải "sát thủ hoang dã" thật sự —— một con tang thi. Nó rất tả tơi, không thấy rõ mặt, quần áo trên người bẩn thỉu, bước chân tập tễnh từ từ đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận