Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 121
Không hiểu sao, có những lúc tôi sẽ cảm thấy chán nản, cảm thấy có gì đó đang đè nặng trong lòng. Tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân để không cảm thấy như vậy và chỉ tập trung suy nghĩ một số chuyện quan trọng, chẳng hạn như những việc ngoài đồng, tìm kiếm thêm thức ăn, tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ, tôi không thể để mình chết chìm trong cảm xúc đau thương và mất mát.
Mắt tôi nhìn con đường phía trước, tôi nắm chặt móng vuốt của Khương Dương, đi về phía trước trong im lặng. Đột nhiên Thanh Sơn vẫn im lặng bên cạnh tôi lên tiếng, cậu ấy có vẻ hơi lo lắng hỏi tôi: "Cô có mệt không? Tôi cống cô nhé?”
Tôi ngạc nhiên liếc nhìn cậu ấy, sau đó cười nói: "Không sao đâu, sắp đến nhà rồi."
"Vậy... vậy tôi ôm cô nhé" Cậu ấy liếc nhìn tôi đang nắm tay Khương Dương, do dự vươn móng vuốt đầy vảy đen về phía tôi.
Tôi không từ chối, dùng bàn tay phải rảnh rỗi nắm lấy tay của cậu ấy, nó mát chứ không nóng như của tôi. Cậu ấy đưa móng vuốt cho tôi, nhưng bản thân cậu ấy không dùng nhiều lực, có lẽ là vì sợ làm tôi trầy xước.
Cậu ấy quả nhiên là một đứa trẻ chu đáo.
Ba người chúng tôi nắm tay nhau về nhà, về đến nhà tôi mới phát hiện ra sự phiền muộn trong lòng không biết từ lúc nào đã biến mất.
Số lúa mì mới thu hoạch về, tôi dùng một phần để gieo giống vụ sau, một phần dùng để nấu ăn trực tiếp và phần cuối cùng thì dùng để nghiền thành bột. Hạt lúa còn ướt không thích hợp để xay bột, phải phơi nắng, càng khô càng tốt.
May mắn thay, những ngày tiếp theo trời đều có nắng, chỉ cần trải đều lúa mì lên tấm vải giấy thấm đầu là có thể phơi khô. Tôi sai Thanh Sơn canh giữ ở đó, cậu ấy ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn chằm chằm hạt lúa mì, ngăn không cho lũ chim đến mổ. Tôi dắt Khương Dương ra ruộng tưới nước và bón phân cho rau, bây giờ không chỉ rau trong ruộng rau lớn nhanh mà cỏ dại cũng mọc cực nhanh, chỉ một ngày mà đã nhìn khác hẳn, chỉ cần hai ngày không làm cỏ thì nhìn chẳng khác nào vườn hoang.
Khương Dương cũng sẽ giúp tôi nhổ cỏ, tôi đã nói với thằng bé mấy lần là cái nào nên nhổ cái nào không, cho nên nó sẽ không bị nhầm lẫn, thằng bé ngồi xổm trong ruộng, đội một chiếc mũ hoa to che nắng, giống như một nông dân già chậm chạp đang nhỏ cỏ.
Khương Dương nhổ cỏ rất chậm, bởi vì thằng bé thích nếm thử hương vị của những cọng cỏ trong khi nhổ, những loại cỏ ngon thì chỉ cần hai ba nhát gặm là hết trong khi những loại cỏ không ngon thì nó sẽ tỈ mỈ lọc ra bỏ vào trong sọt, sau đó đem đi ném vào ruộng lúa mì. Khương Dương đã rất quen thuộc với những công việc này. Vì thời tiết nóng bức, Khương Dương phải uống rất nhiều nước, vì vậy tôi đã đổ đầy một bình nước cho thằng bé và treo trên ngực nó, cái này cũng giống với loại bình nước dành cho trẻ em mà các bé mẫu giáo thường đeo quanh cổ. Khương Dương nếm thử đủ loại mùi vị cỏ dại, sau đó uống mấy ngụm nước từ bình nước trước ngực, nhìn không giống đang làm việc mà giống như đang đi dã ngoại hơn.
Sau khi làm xong việc đồng áng, tôi mang cuốc và kéo theo Khương Dương đang ăn uống dang dở trở về, giúp thằng bé rửa mặt, rót trà đun sôi để nguội vào bình rồi đi thay thế vị trí cho Thanh Sơn. Từ xa, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy đi quanh nền xi măng, tay cầm dù che, cảnh giác đề phòng thú dữ ăn trộm lúa mì.
Tôi bảo cậu ấy canh ở chỗ râm mát dưới gốc cây bên cạnh, khi nào có chim đến thì mới cân ra đuổi, nhưng cậu ay thi thoảng sẽ đứng dậy đi lại quanh sân, rất có trách nhiệm. Sau hai ngày, da cậu ấy rám nắng, buổi tối cười chỉ có thể nhìn thấy răng, để tránh cho cậu ấy không bị sạm đen, hôm nay tôi bảo cậu ấy dùng ô che nắng.
Tôi đến bóng cây kêu Thanh Sơn chạy lại uống nước, cậu ấy chạy tới, lôi từ bụi cỏ dưới gốc cây ra một cái túi lưới như dâng bảo vật, trong đó có mấy con chim, hình như đều là chim sẻ muốn trộm lúa mì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận