Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 29

Hơn nữa không biết nó vì cái gì, rõ ràng có thể chính mình tự ăn, nhưng lại thích những đồ ăn mà tôi đút cho nó hơn, mỗi lần tôi đút đồ ăn cho nó, nó đều rất vui vẻ, cái đuôi vẫy tới vẫy lui, miệng há thật to, luôn làm tôi nhớ tới tổ chim non, nhìn thấy chim mẹ bay trở về sẽ mở to miệng rộng muốn ăn.

Có đôi khi tôi sẽ cảm thấy thời điểm quái vật nhỏ xuất hiện rất tốt, nếu nó xuất hiện ở hai năm trước kia khi tôi chính mình đều không đủ ăn, đừng nói đút đồ ăn cho nó, nói không chừng bản thân nó đều sẽ trở thành đồ ăn.

Mấy năm trước kia, không có ai sẽ chia sẻ đồ ăn cho những người khác, cho dù là người yêu hay thân nhân, cũng rất khó ở hoàn cảnh đói khát cực độ này từ bỏ hy vọng của chính mình, nhường cho người khác.

May mắn là tôi chỉ có một người, không cần suy xét người khác, lúc ấy tôi lại nhịn không được mà nghĩ như vậy. Hiện tại...

Tôi đem miếng vỏ ngoài vàng giòn bỏ vào trong miệng của quái vật nhỏ, khi nó cắn lên cũng phát ra tiếng rộp rộp như tôi, tức khắc cao hứng kêu lên be be, khiến cho tôi nhìn miệng của nó, sau đó tiếp tục cắn rộp rộp. Nhưng mà cắn hai cái đã không còn, nó phát giác trong miệng không có đồ vật, chép chép miệng, cũng không tiếp tục quấn lấy tôi muốn ăn, lại vươn móng vuốt ôm eo của tôi chuẩn bị ngủ.

Tôi tiếp tục ăn cơm chiều của mình, lúc trước không có chú ý, nhưng bị quái vật nhỏ lăn lộn một phen như thế, tôi bắt đầu có ý thức chú ý tới thanh âm cắn rộp rộp của chính mình.

Một tiếng hai tiếng, tôi nhịn không được đếm lên, sau khi ăn xong tôi mới ý thức được chính mình vừa làm một chuyện rất nhàm chán.

Quái vật nhỏ ngủ rồi, đã vậy còn ngủ rất an tâm. Ban đêm trên núi rất lạnh, tuy rằng có đống lửa ở phía trước, nhưng chỗ có thể hong lửa thì ấm còn sau lưng lại là lạnh lẽo, gió lạnh vừa thổi một chút liền cảm giác được lạnh hơn.

Những ngày tháng ở bên ngoài phiêu bạt quá nhiều, những ngày màn trời chiếu đất như vậy đã sớm quen, chỉ có ở loại địa phương ngẩng đầu là có thể nhìn lên trời như vậy lâu rồi, mới có thể càng thêm tha tiết hướng tới một mái ấm có thể che mưa tránh gió.

Nửa đêm, trong núi hạ mưa phùn li ti, đống lửa bị dập tắt, tôi ôm quái vật nhỏ đã ngủ say trốn dưới gốc cây. Vì đã suy xét đến khả năng trời sẽ mưa, cho nên tôi liền mang theo áo mưa.

Loại áo mưa màu xanh nước biển này là loại đặt ở trên xe máy, trước sau đều rất dài, còn có mũ. Tôi nhớ rõ thời điểm khi tôi còn học tiểu học, cha tôi đã mặc cái áo mưa như vậy chạy xe tới đón tôi.

Khi đó tôi ngồi ở ghế sau, ôm eo của cha, áo mưa màu xanh lam che khuất thân hình nho nhỏ của tôi, đem tôi cùng màn mưa bên ngoài phân cách thành hai cái thế giới.

Tiếng mưa bang bang rơi vào áo mưa trên đỉnh đầu của tôi, vạt áo mưa bị gió thổi lên, có thể đến những hạt mưa rơi xuống đất tạo thành hoa mưa ở trên đường.

Yên lặng đem áo mưa mặc vào trên người, tôi đứng dưới gốc cây đợi mưa tạnh. Mưa bụi tinh tế rơi trên áo mưa, cũng không có phát ra những thanh âm bang bang.

Phần lớn mưa xuân đều sẽ yên tĩnh rơi như thế.

Tuy rằng mưa không lớn, nhưng mà không có đống lửa, độ ấm của thân thể nhanh chóng giảm xuống, khiến cho người cảm thấy rất lạnh. Quái vật nhỏ bị tôi ôm ở trước ngực, nơi đó thực ấm áp, áo mưa ngăn cách giọt mưa, nó ngủ ở bên trong rất an ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận