Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 47
Ngọt như thế, quái vật nhỏ không cảm thấy ngấy sao? Nhìn bình rỗng trong tay và quái vật nhỏ một mặt thỏa mãn nằm trên đầu gối tôi, tôi cảm thấy hình như làm hơi ít mứt dâu đất. Chỗ này đủ cho nó ăn một tháng không? Cuối cùng, tôi lại làm hai nồi, lần này hầu như phần lớn dâu đất mà chúng tôi có thể tìm được đều đã hái về, không lãng phí một chút nào.
Mùa dâu đất hoàn toàn trôi qua, dòng chảy của rãnh nước nhỏ bên đường nhẹ nhàng, cũng không lộ vẻ chảy xiết, chỉ lúc trời nóng ngồi xổm ở đó vốc nước lên rửa mặt, mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác mát mẻ còn lại. Mưa một mực không ngừng đã dần dần giảm bớt, trời nóng đến có thể mặc áo ngắn tay rồi.
Cây hòe biến dị trên con đường ra khỏi thôn mọc ra nụ hoa, nụ hòe màu trắng chen chen chúc chúc, trải trên tán cây hòe xanh biếc tốt tươi, giống như tuyết rơi.
Cây hòe biến dị này không giống với cây hòe bình thường, hoa của nó nở rất nhiều, thời kỳ nở hoa lại dài, dài hơn cây hòe bình thường rất nhiều, có vẻ như từ tháng này, liên tục nở đến tháng chín, tháng mười, thời kỳ nở hoa ròng rã nửa năm.
Đợi đến thời điểm nó nở hoa, sẽ thu hút không ít động vật đến tụ ở trên cây.
Đi vào rừng trúc chặt một cây trúc mới, độ dày vừa phải, gọt bỏ cành trúc phía trên, ở trên đỉnh buộc một lưỡi liềm, làm thành một cái móc.
Tôi mang theo cây gậy tre đi ở phía trước, quái vật nhỏ mang theo giỏ rỗng đi phía sau tôi. Vài phút sau, chúng tôi đi xuống dưới cây hòe biến dị. Cây hòe này có màu trắng, trong màu trắng có một chút xanh non, đẹp mắt, dễ ngửi, đại khái cũng rất ngon.
Năm ngoái tôi chưa từng động qua cây hoa hòe này. Thứ nhất khi đó còn đang trong thời kì bảo dưỡng, thứ hai cũng không cảm thấy hứng thú với thứ này. Nhưng năm nay có một con quái vật nhỏ không biết vì sao thích ăn các loại hoa. Cho dù đặt một cây hòe lớn như vậy nhưng dường như có chút lãng phí. Đặc biệt là mấy ngày nay quái vật nhỏ mỗi lần đi ngang qua bên này, nhìn hoa hòe trên cây liền chảy nước miếng.
Nó chảy nước miếng thì chảy nước miếng nhưng cũng không yêu cầu tôi đi hái, liền một bộ nhìn chằm chằm, xem xong thì thôi.
Trước tận thế đi trung tâm thương mại, luôn có thể nhìn thấy những cha mẹ mang theo con cái. Đứa nhỏ khóc nháo muốn cái gì, lăn lộn trên mặt đất, cha mẹ hơn phân nửa là mặt hổ không chịu mua. Nhưng những đứa trẻ hiểu chuyện kia, muốn cái gì cũng không nói, lại sẽ không che dấu, liền nhìn chằm chằm, đáng thương không được. Cha mẹ nhìn bộ dáng này, ngược lại mềm lòng.
Trạng thái của tôi có lẽ là loại sau này.
Không biết từ khi nào, tôi nhập vai diễn cha mẹ càng ngày càng tự nhiên. Bởi vì quái vật nhỏ thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Hễ là tôi mềm lòng một lần, sau đó sẽ có vô số lần, giống như đều trở nên đương nhiên. Chỉ là trong lòng tôi còn có một chút băn khoăn cùng kháng cự không biết từ nơi nào tới.
Duỗi móc trên đỉnh ra vào đống hoa hòe vây quanh, ôm lấy thân cây màu xanh biếc kéo xuống, một chùm hoa hòe còn chưa nở đã từ trên cành cây rơi xuống, nện vào đống lá rụng dưới gốc cây.
Cây hòe biến dị này cành cây lá rậm rạp, nơi tán cây bao phủ so với bên cạnh còn tối hơn hai phần, một đứng dưới tán cây, trong ánh mặt trời bị phơi nắng hai phần nhiệt ý thoáng chốc liền biến mất sạch sẽ, bị gió không biết từ đâu thổi qua, sau lưng tầng tầng lớp lớp liền trèo lên ót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận