Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 207
Khương Dương chạy từ trên núi trở về nhà, tôi nghi ngờ thằng bé đã bẻ mất nửa cây hoa quế, từng cành cây thật lớn thật lớn gần như đã che phủ cả cơ thể thằng bé. Tôi vừa nhìn thấy Khương Dương đã nói ngay: "Con hái nhiều cành ve như vậy thì lần sau cây hoa quế sẽ không thể tiếp tục nở hoa. Nếu con chỉ hái hoa trở về thì sau một thời gian trên những cành cây này sẽ lại tiếp tục kết nụ."
Khương Dương nhìn một đống cành cây lớn mình đang ôm trong ngực, nét mặt hiện ra sự hối hận: "Con không nghĩ tới chuyện đó..."
Những cành hoa quế này Khương Dương mang về xong cũng không nỡ ăn hết, thằng bé tìm một cái bình thật lớn đựng nước, cắm toàn bộ cành hoa quế vào bên trong, khiến cho cả căn nhà đều thoang thoảng hương thơm của hoa quế. Bình hoa quế được đặt trong nhà chính, đến tận đêm khuya nằm ở phòng ngủ cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của nó.
Bởi vì mùi hương này nên hôm đó tôi đã mơ suốt đêm, có lẽ đây chẳng phải một giấc mơ gì vui vẻ nên mặc dù khi tỉnh lại tôi đã quên đi nội dung của giấc mơ thì trong một khoảng thời gian sau khi mở mắt, dường như tôi vẫn còn đang đắm chìm trong sự khổ sở buồn thương của giấc mộng mà không thể nào hoàn hồn lại nổi.
Sau khi thời tiết trở lạnh, bầu không khí sáng sớm bắt đầu lạnh giá, mùi cỏ cây hòa quyện cùng hơi thở đi vào trong phổi cũng mang theo sự lạnh lẽo, cho dù cả người tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, một khi vừa hít được hơi không khí này vào phổi, thì chỉ cần một thoáng chốc thôi người cũng đã đủ tỉnh táo lại rồi.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, bên ngoài có sương mù đấy."
Bên ngoài quả thật đang có một tầng sương mù mỏng, hơi nước ở trong núi rất nặng nên sương mù cũng nhiều hơn. Khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc lên ở mùa này, khắp chốn trên núi ngoài bụi cỏ đều là mảng trắng xóa, phải đợi đến khi mặt trời xuất hiện mới có thể tan đi.
Khi mặt trời lộ ra nửa cái đầu, chúng tôi đã tới được căn phòng nhỏ ở bên đập chứa nước, cánh đồng bên đó đã được tôi dọn dẹp qua, đồ vật trông trên đó không có quá nhiều, vì vậy cách một khoảng thời gian tôi mới tới thăm một lần để nhổ cỏ hay tưới nước gì đó cho chúng.
Hơi nước ở bên bờ sông rất nặng, trên mặt sông có một lớp hơi nước trắng xóa, lá cây cỏ bên đường cũng bị phủ một lớp sương. Khi chúng tôi đi qua con đường bên cạnh vách núi, chúng tôi đã nhìn thấy rất nhiều lá vàng ở trên bụi cây thấp bé phía bên trái con đường. Có một loại lá cây to khoảng tầm bàn tay, một chùm chia thành năm lá, mang theo màu vàng hết sức đẹp mắt. Trên phiến lá không pha tạp một chút sắc màu nào khác, cũng không có vết sâu cắn, sờ lên bóng loáng nhan mịn. Khương Dương hái hai chiếc cầm trong tay chơi đùa, đến tận khi đi tới căn phòng nhỏ bên kia cũng không vứt ra.
Tôi làm việc ở trên cánh đồng, Khương Dương thì ở một bên nhặt hạt dẻ dưới gốc cây, thằng bé bóc ra từng hạt một sau đó chạy tới nhét vào trong miệng tôi. Còn Thanh Sơn, công việc trong ruộng rất nhẹ nhàng nên không cần cậu ấy giúp đỡ, tôi đã bảo cậu ấy đi bắt cá rồi.
Đối với Thanh Sơn mà nói, bắt cá là một công việc hết sức đơn giản, thế nhưng một khoảng thời gian khá lâu đã qua đi mà tôi vẫn chưa nhìn thấy Thanh Sơn trở vê.
"Khương Dương, chúng ta tới tìm xem Thanh Sơn đã đi đâu rồi."
Lúc tôi và Khương Dương đi trên con đường bên cạnh vách núi, nhìn ra sông, mơ hồ trông thấy một cái đầu ở nơi xa xa trên mặt sông, đó chắc hẳn là Thanh Sơn rồi. Nhưng chỉ chốc lát sau, tôi lại nhìn thấy có một con vật gì lớn đen sì đang ở ngay bên cạnh Thanh Sơn, mà hình như hai bên còn đang đánh nhau trong làn nước nữa.
"Đó là cái gì thế mẹ?" Khương Dương cũng đã nhìn thấy: "Trong nước chắc sẽ không có loại cá lớn như thế đâu nhỉ?"
"Nhanh sang đó thôi." Tôi nói một tiếng, dẫn theo Khương Dương chạy tới bờ sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận