Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 65

Chương 65Chương 65
Tắm rửa xong, uống mấy ngụm trà lạnh, một bụng mát mẻ, cũng không nóng nữa. Trở về phòng, để cốc trà lớn trên một cái ghế ở bên giường, nếu ban đêm Khương Dương khát nước muốn uống nước, thằng bé sẽ tự dậy uống.
Căn phòng này rất chật, đóng chặt phòng lại, mùa hè sẽ rất nóng. Nhưng mùa hè năm ngoái lúc nóng nhất, tôi cũng đóng kín cửa sổ lại, tuyệt đối không mở ra. Nhưng năm nay, tôi đóng cửa, lại mở cửa sổ ra. Trên cửa sổ dán một lớp vải, sẽ không để cho muỗi bay vào, nhiều ít có thể thông chút gió mát.
Trước khi ngủ, tôi lại bôi dịch thảo lên trên người, nửa đêm đầu ngủ ngon giấc, nửa đêm sau cảm thấy cánh tay ngứa, hẳn là bị muỗi cắn rồi.
Buổi tối hôm trước, ráng chiều che phủ hơn nửa bầu trời, hôm sau thức dậy, nhất định là ngày trời trong nắng lớn. Tôi dậy rất sớm, ăn sáng đơn giản, mang theo Khương Dương đi cắt lá ngải. Lá ngải bên này rất nhiều, đang là thời điểm lớn tốt, từng bụi xanh mơn mởn, trên phiến lá ngay cả một con sâu đục lỗ cũng không thấy, giòn giòn non non.
Tôi cầm dao cắt, cắt hai nắm, Khương Dương đã bắt đầu ăn. Tôi nhấc thằng bé sang một bên, để thằng bé đi gặm cỏ khác, nhanh tay nhanh chân cắt hết một bụi ngải cứu. Ngải cứu bên này vẫn không phải là nhiều nhất, bên dòng suối nhỏ chỗ cây bồ kết bên kia, cả bên cạnh cái ao kia, lá ngải cứu mới thật sự nhiều.
Đi một vòng ở hai chỗ đó, hai cái túi lá ngải cứu lớn tôi đã sắp không cầm được. Vốn còn muốn thuận tiện nhổ một bồn cỏ bên cạnh dòng suối nhỏ chỗ cây đào trở về mài dịch thảo, cũng cầm không nổi, chỉ có thể mang ngải cứu về trước, trải ra sân phơi, rồi quay đi nhổ cỏ trở về.
Nắng rất to, phơi một ngày, lá ngải cứu vốn tươi non đều héo đi, nhưng còn chưa khô không dễ đốt, tôi cam hai lá đốt thử một chút, trong khói dày đặc mang theo hương lá ngải cứu, khói kia lan ra dưới chân, muỗi quả thực ít đi, chỉ là không quá dễ đốt, hơn nữa cứ hun thế này mũi cũng không dễ chịu lắm.
Chỉ có thể trước khi ăn cơm lấy lá ngải cứu khô đốt trong phòng ngủ, đóng chặt cửa phòng hun muỗi, chờ đến lúc ăn cơm xong tắm rửa đi ngủ, trong phòng sẽ không có muỗi nữa.
Mười chiếc lồng được tôi vá xong, bỏ một chút vụn bánh bao vào bên trong, tìm thời gian thả xuống ruộng nước ở bãi sông bên kia. Thả mười hai cái xuống ruộng nước, còn sáu cái được tôi thả vào hai mảnh ruộng cách thôn tương đối gần bên này và trong đám bèo của ao.
Tôi chưa từng thả lồng, mới nghe nói qua, có thể bắt được gì hay không tôi cũng không chắc chắn, chỉ có thể thử một chút.
Kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, mười hai chiếc lồng trong ruộng nước ở bãi sông bên kia, mười cái đều bắt được cá chạch, còn có hai con lươn nhỏ, hai mảnh ruộng nước ở thôn bên này thế mà cũng bắt được cá chạch, ngược lại là hai cái lồng trong ao lại trống không, ngay cả một con tôm cũng không có.
Bắt được quá nhiều cá chạch, một bữa ăn không hết, may mà phần lớn cá chạch đều chưa chết, dùng bồn chứa nước nuôi trước, muốn ăn thì bắt mấy con nấu lên ăn. Ban đầu bồn thả cá chạch ở bên ngoài, kết quả qua một đêm thiếu mất bảy, tám con, hẳn là bị thứ gì đó tha đi, tôi chỉ có thể chuyển bồn vào phòng bếp, khóa kỹ cửa phòng bếp lại.
Sau khi ăn hết một bồn cá chạch này, tôi lại đi thả lồng, lần này không thả bao nhiêu, tổng cộng thả mười cái.
Lúc đi lấy lồng lần thứ hai thì trời đổ mưa, tôi và Khương Dương mỗi người mặc một cái áo mưa lớn, lấy lồng trong ruộng nước. Khương Dương ôm một cái lồng, tôi dùng đòn gánh gánh những cái lồng khác, xuôi theo đường quốc lộ trở về.
Chúng tôi vừa đi, Khương Dương cầm nắp của cái lồng nhìn vào trong, chỉ chăm chăm nhìn cái lồng, không nhìn đường.
Tôi nhắc nhở thằng bé cẩn thận nhìn đường đừng té ngã, ngay vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng động của xe truyền đến từ phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận