Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 107
Tôi cúi người đi nhặt sơn trà, mới vừa nhặt được hai quả, bỗng nhiên nghe được Khương Dương thét lên ở cách đó không xa. Tôi quay đầu nhìn thấy thằng bé kéo ra một con rắn to bằng cánh tay từ trong bụi cỏ.
Con rắn lớn kia cả người phủ kín vết lốm đốm màu vàng đất, không biết như thế nào bị Khương Dương nắm đuôi kéo từ trong bụi cỏ ra, lúc này nó ngẩng đầu muốn cắn Khương Dương. Khương Dương còn đang cười vô tâm, không ý thức được con vật trong tay mình sẽ cắn người, thậm chí thằng bé còn kéo cái đuôi rắn tráng kiện kia đi về phía tôi, muốn cho tôi xem.
Tôi sắp nhìn thấy con rắn kia cắn Khương Dương, trong nháy mắt đó trong đầu óc tôi trống rỗng, dao trong tay cũng không cầm đã vọt tới. Nhưng tôi vẫn quá chậm, mắt thấy đã không còn kip, bỗng nhiên bóng đen trước mặt lóe lên, con rắn trong tay Khương Dương văng ra ngoài. Khi con rắn đó vừa rơi xuống đất, Thanh Sơn đã đánh bay nó sau đó xông lên phía trước.
Nói là vồ lên thì đúng hơn, bởi vì một giây kia tôi cảm thấy mình giống như nhìn thấy là một con chó săn cỡ lớn.
Cũng chỉ trong chốc lát, Thanh Sơn xách theo một con rắn lớn bị kéo rớt đầu đi tới, con rắn kia rất dài, đuôi kéo trên mặt đất, còn đang co quắp. Trên tay Thanh Sơn đều là máu rắn, trên mặt cũng bị máu bắn tung tóe, nhưng ánh mắt không hề hung ác như ke săn mồi, giống như ánh mắt Khương Dương khi lôi con rắn như đi dâng bảo vật.
Nhìn thấy con rắn đã giải quyết xong, tôi ngồi xổm trước mặt Khương Dương. Thằng bé không ý thức được tôi đang làm gì, chỉ vào con rắn trong tay Thanh Sơn hưng phấn kêu be be. Tôi hơi nhức đầu, không biết nên giáo dục Khương Dương như thế nào. Trước kia thằng bé thường xuyên ở trong ruộng móc ra một ít ếch nhái cóc rồi bọ cánh cứng linh tinh gì đó cho tôi xem, thằng bé cũng từng bắt rắn sọc gà, thằn lằn thì không cần phải nói, tất cả đều trải qua bàn tay của thằng bé.
Nhưng mà, những vật nhỏ kia không giống con rắn lớn. Tuy rằng lúc này tôi mới thấy rõ ràng đó là một con rắn không có độc, nhưng vừa rồi nhìn con rắn kia định cắn Khương Dương thì tôi thật sự đã bị dọa sợ.
Tôi cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự tức giận của mình, nhưng Khương Dương vẫn đắm chìm trong vẻ ngoài của con rắn lớn mà hoàn toàn không phát hiện ra. Thanh Sơn cũng vậy, kéo con rắn máu chảy đầm đìa đi tới trước mặt tôi, có chút ngại ngùng nói: "Cho cô."
Tôi thở ra một hơi, túm lấy Khương Dương, bảo thằng bé nhìn tôi, sau đó nói với nó: "Khương Dương, sau này nhìn thấy thứ này con không thể cứ bắt như vậy." Khương Dương nghiêng đầu không hiểu lắm.
Thanh Sơn lại chen vào một câu: "Con này có thể bắt, ăn ngon."
Không phải vấn đề có ăn ngon hay không, mà là Khương Dương còn nhỏ, tôi lo lắng thằng bé bắt động vật lớn như vậy sẽ gặp nguy hiểm. Kết quả sau khi tôi vừa nói lời này, Thanh Sơn càng không thể hiểu được, cậu ấy nghi hoặc chỉ vào Khương Dương rồi nói: "Lúc tôi lớn bằng tầm này, những người đó đều để cho tôi đi bắt con lớn, con này rất nhỏ."
Nghe Thanh Sơn nói xong, tôi im lặng không đáp. Trên đường mang theo một rổ sơn trà trở về, tôi rơi vào suy nghĩ. Khương Dương không giống tôi, một mặt tôi hy vọng nó có thể dũng cảm, có năng lực bảo vệ mình, nhưng mặt khác làm một người mẹ, tôi lại vô thức muốn bảo vệ nó chu đáo, không để nó bị tổn thương một chút.
Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại thì có chút mâu thuẫn. Nếu như tôi vẫn lo lắng bảo vệ Khương Dương như vậy, không cho thẳng bé tiếp xúc những thứ nguy hiểm, nó sẽ không có năng lực bảo vệ mình. Giống như lúc trước tôi dẫn thằng bé đi săn thú dưới tàng cây hòe, tôi cũng hy vọng thằng bé có thể kiên cường, dám đối mặt với nguy hiểm. Nhưng bây giờ chắc là bởi vì vừa trải qua nguy hiểm thiếu chút nữa mất đi Khương Dương, tôi lại cảm thấy lo lắng quá mức.
Để Khương Dương đi đối mặt nguy hiểm chính là tôi, không muốn Khương Dương đi đối mặt nguy hiểm cũng là tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận