Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 115
Tôi lau mồ hôi, gọi Khương Dương tới, bảo thằng bé cầm lúa mì vừa mới cắt đặt ở bờ ruộng lên trên tấm vải giấy thấm dầu. Khương Dương cũng rất ngoan ngoãn, tôi bảo gì thằng bé cũng làm theo, cầm mấy nắm lúa mì mới cắt chạy lon ton để lên tấm vải giấy thấm dầu. Mặc dù thằng bé không thể giúp được gì nhiều nhưng tôi nghĩ thằng bé cũng rất vui khi được tham gia chung với bọn tôi.
Bên này tôi đang vùi đầu cắt lúa thì bên kia Thanh Sơn cũng vậy, bây giờ cậu ấy cắt còn nhanh hơn tôi. Đến khi trời sắp mưa, chỉ còn lại cái rãnh nhỏ ở giữa là chưa được cắt.
"Thanh Sơn, chúng ta phải cắt hết lúa mì trước khi trời mưa." Tôi vừa cắt vừa nói, tiếng sột soạt từ phía Thanh Sơn không ngừng vang lên, cậu ấy trả lời: "Được!"
Tôi cắt nốt nắm lúa mì cuối cùng, xong xuôi liền thở dài một hơi, liếc nhìn đống lúa mì và những bông lúa mì vương vãi, quay đầu thu thập chỗ lúa rơi vãi để lên vải giấy thấm dầu.
"Đem hết đống lúa mì này về, mỗi người một gánh." Tôi và Thanh Sơn mỗi người một gánh lúa mì, lấy vải giấy thấm dầu che phần còn lại, để nếu gánh về không kịp thì cũng không bị ướt mưa.
Ngay cả Khương Dương cũng đang cầm trên tay một nắm lúa mì, vui vẻ theo chúng tôi trở về. Bầu trời rất u ám, đã giữa trưa mà tối như đêm. Khiêng một gánh lúa mì rất nặng nhưng gần như chúng tôi phải chạy, sự lo lắng của tôi đã ảnh hưởng rất lớn đến hai đứa trẻ, chúng không còn nhìn những con côn trùng bay lượn bên chân, không thèm chú ý đến tiếng chim kêu trên trời, chăm chú thu hoạch và gánh lúa mì, giống hệt như hai người trưởng thành thực thụ.
Chúng tôi vội vã đi tiếp, đến chuyến cuối cùng thì trời đổ mưa, may mắn là chỉ còn một đoạn đường ngắn. Khi chúng tôi chạy về nhà, lúa mì không quá ướt, thật là hên!
Ngày hôm qua đồ đạc trong phòng chính đã được dọn đi, khiến nó trông rộng rãi hơn, trên mặt đất trải vải giấy thấm dầu dày màu trắng, xanh lam và đỏ, trên đó chất đầy lúa mì thu hoạch được. Tôi để đống lúa mì được thu hoạch hôm qua lại gần cửa sau, những cái mới cắt hôm nay đặt gần cổng.
Bên ngoài tiếng mưa lộp độp che lấp hết thảy âm thanh, tiếng côn trùng, chim chóc, ếch nhái thường ngày đều biến mất, nhiệt độ nóng nực quen thuộc với tôi mấy ngày trước cũng đột nhiên biến mất. Có một cơn gió thoảng qua cửa sau và cửa trước đang mở, mồ hôi do chạy nhanh lúc này được gió thổi qua, trong nháy mắt khô đi, tôi không khỏi rùng mình.
Nước mưa từ bên ngoài hắt vào làm ướt nền đất nhỏ cạnh cửa. Tôi đang phơi lúa mì ở đây, Thanh Sơn và Khương Dương cũng đang giúp tôi. Thanh Sơn đã lớn hơn một chút, cậu ấy có thể hiểu lời của tôi và giao tiếp với tôi, những gì tôi dạy cậu ấy đều học rất nhanh, lúc này cậu ấy đang tập phơi lúa mì trên đất.
Khương Dương thì vẫn còn rất nhỏ, mặc dù phần lớn thời gian nó đều ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng so với Thanh Sơn, thằng bé mới chỉ ra đời cách đây nửa năm nên còn chưa trưởng thành hoàn toàn, đây là lý do tại sao thằng bé không thể nói tốt. Vì vậy, lúc này Khương Dương đang có chút lúng túng, thằng bé thấy chúng tôi đang loay hoay phơi lúa mì nên cũng muốn đến giúp, nhưng tay chân lóng ngóng, thậm chí còn làm loạn chỗ lúa mì tôi mới trải ra.
Tôi không ngăn cản thằng bé, để thằng bé giúp chúng tôi trải lúa mì, cuối cùng khen ngợi thằng bé bằng cách hôn lên má nó. Mỗi khi tôi hôn và chạm vào đầu thằng bé, Khương Dương sẽ rất hạnh phúc. Tôi không nhớ hồi nhỏ tôi có như vậy không. Tôi được sinh ra trong một gia đình có cha hiền mẹ nghiêm. Bắt đầu từ khi có trí nhớ, tôi luôn thấy mẹ nghiêm khắc với mình, cha thì mặc dù dông dài, cứng miệng nhưng kỳ thực là một người dễ mềm lòng, nhiều lần mẹ không cho tôi mua đồ này nọ nhưng chỉ cần nói nhỏ với cha thì tôi sẽ có được những gì mình muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận