Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 183
Ở dưới lan can của bức tường sân treo một quả dưa dài vỏ xanh, đó là trái bí đao, chỉ có một, không to lắm, tôi cũng hái xuống.
Trong sân này còn có hai cây cà tím, đáng tiếc là cây cà tím này có sâu, lá cây và trên thân cây đều chi chít một lớp sâu đen nhỏ.
Khương Dương tìm được một tổ chim lớn bên trong bụi cây, thằng bé kéo quần áo tôi: "Mẹ, đây là tổ của con gì thế ạ?"
Cái tổ này được làm bằng lá cành cây khô và một ít sợi xơ bông, tôi nghĩ hầu như các loài chim đều có tổ chim giống nhau, cho nên tôi không phân biệt được. Khương Dương thấy tôi không trả lời được nên không tính toán, tôi cũng không nhất định phải đưa cho thằng bé một đáp án. Thằng bé tò mò vê mọi thứ, thường xuyên hỏi tôi những câu hỏi như này, ví dụ như hoa cỏ ven đường, các loài chim đủ màu sắc bay trên trời hay hoa quả trên núi không biết tên. Dù sao có mười lần thì chín lần tôi không trả lời được, thằng bé đã quen rồi.
Đã một lúc rồi tôi không nghe thấy Thanh Sơn nói chuyện, tôi quay đầu nhìn thì nhận ra không thấy cậu ấy đâu. Thanh Sơn lớn tuổi hơn Khương Dương, nhưng đôi khi cậu ấy lại giống một đứa trẻ được người lớn trong nhà đưa đi trung tâm thương mại hơn là Khương Dương, không để ý một giây là cậu ấy sẽ đi lạc, bởi vì cậu ấy thích chạy lung tung. "Thanh Sơn?" Tôi gọi một tiếng, Thanh Sơn xoay người đi từ ngoài sân vào, cậu ấy cười vui vẻ, đưa cho tôi xem một con vật xám xịt trong tay cho tôi xem rồi hỏi tôi: "Đây là cái gì?"
Hình như động vật nhỏ có bộ lông màu xám này chính là con vật vừa mới chạy đi, nó bị Thanh Sơn nắm chặt trong lòng bàn tay, đáng thương kêu hề hề chít chít, không biết Thanh Sơn bắt nó như thế nào. Đứa nhỏ này nhìn qua giống con chuột lớn, nhưng nhìn lại không giống con chuột. Nó có một cái đuôi hói trắng dài, giống với cái chổi lông gà, hơn nữa nhìn còn đáng yêu hơn chuột một chút.
Thanh Sơn hỏi tôi là con gì, nhưng tôi cũng không biết. Tôi không phải là người biết hết mọi thứ, cho dù trước đây tôi từng nhìn thấy thì cũng không ai nói cho tôi biết nó gọi bằng cái tên gì.
Thấy tôi lắc đầu, Thanh Sơn lại hỏi tôi: "Có thể ăn không?"
"Có thể." Không có gì không thể ăn, dù sao đều là thịt mà.
Chúng tôi rời sân nhỏ, tiếp đó đi ngang qua hai ngôi nhà ven đường, đó là những ngôi nhà xi măng, bên ngoài dùng gạch men màu trắng sứ, lộ ra một màu vàng cổ xưa, cửa nhà được lát xi măng. Rất nhiều cỏ dại mọc ra từ khe hở xi măng, dây leo cũng trải đầy trên mặt đất. Vườn rau hai ngôi nhà bên cạnh không có dấu vết, đều là ít cỏ dại, nhưng ngôi nhà bên phải nằm bên cạnh kia lại có một cây ăn quả, là cây lê chân gà. Trước đây tôi chưa từng thấy cây lê chân gà, sau này khi chạy nạn trên đường tôi thấy có người leo lên cây hái, mới biết được quả này có thể ăn, cũng là lần đầu tiên tôi biết tên của nó.
Quả này không có nhiều thịt lắm, dáng vẻ nó như cành cây khô héo, không có mấy để ăn, hơn nữa khi chưa chín lại có thể khiến miệng người khác tê dại. Nhưng sau khi chín thì ngọt ngấy người, tôi không quá thích mùi vị ấy, cuối thu năm ngoái tôi đã hái một ít để ăn. Bây giờ còn cách vài ngày nữa quả mới chín.
Khi chúng tôi đến hai ngôi nhà cách đó không xa là một hồ sen ở đường đi phía sau. Diện tích hồ sen kia rất lớn, lớn hơn nhiều đầm sen nhỏ trong thôn.
Đi bộ trên đường, đứng từ xa đã có thể nhìn thấy một màu xanh biếc bên kia, trời nhiêu mây khiến hồ sen lớn không đẹp bằng trời nắng, nhưng hồ sen vào ngày trời nhiều mây lại có rất nhiều loài chim nước. Những con chim nước màu trắng xám đậu trên đám cây lau sậy bên hồ sen, gió thổi qua khiến cỏ nghiêng ngả, chúng chắp cánh lại mà không bay đi.
Sen trong hồ sen này không phải sen hồng, đó là sen trắng, dường như lúc trước tôi đã nghe người khác nói, hoa sen trắng bình thường là loại hoa người ta chuyên trồng, không biết có phải thật vậy hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận