Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 79

Chương 79Chương 79
Lúc này hình như thằng bé nghe hiểu rồi, ngồi ở ghế dựa sát xuống dưới không nhúc nhích. Tôi quay người đi về phía hẻm nhỏ, đi thẳng đến đầu hẻm cũng không thấy thẳng bé thò đầu ra, lúc này mới thở phào một hơi. Ổn định tinh thần, rón rén đi qua mấy con tang thi.
Đồ trong cửa hàng nhỏ không ít, vậy mà lại không bị người lấy mất, tôi tìm được hai rương muối ăn và một số đồ gia vị vẫn có thể dùng, những thứ khác cũng có. Tôi chỉ nhìn qua loa một chút, định lát nữa mang Khương Dương tới lại cẩn thận lục lọi một lượt.
Thế nhưng, khi tôi xách theo dao, vòng qua những tang thi ngã trái ngã phải, đi đến trước chiếc xa van, tôi phát hiện ghế sau xe trống không, không thấy Khương Dương nữa.
Không thấy Khương Dương?!
Tôi cúi người chui vào trong xe tìm kiếm ở ghế sau một lần, thậm chí cả khe hở sau thảm xe cũng đã tìm, nhưng tôi vẫn không tìm được bóng dáng Khương Dương. Trong xe trống rỗng.
Tôi xuống xe, không kìm được mà nắm chặt con dao trong tay. Nhìn khắp nơi xung quanh chiếc xe van, đường phố rất trống trải giống như vừa rồi, đều không có người nào. Lại nghĩ đến điều gì đó, tôi vội nằm rạp trên mặt đất nhìn xuống gầm xe. Nhưng tôi thất vọng rồi, gầm xe cũng trống không.
Khương Dương đi đâu? Tôi hơi hoảng sợ. Khương Dương rất nghe lời, thằng bé sẽ không chạy lung tung một mình, hơn nữa thằng bé đi không nhanh, nếu thằng bé muốn rời khỏi thành phố này, chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy, thế nhưng sau đó tôi lại không nhìn thấy thằng bé.
Biến mất như vậy trong một thời gian ngắn, chỉ có thể thằng bé bị người khác đưa đi, hoặc là bị động vật biến dị nào tha đi rồi. Tôi nhớ khi tôi dạo chơi trong thành phố chết chóc này đã nhìn thấy một con mèo hoang biến dị rất lớn, nó có thể chạy nhanh trên mái nhà và mặt tường, cơ thể nó lớn như một chiếc xe máy, hơn nữa bọn chúng còn thích đi săn trong thành phố chết chóc. Con người trong mắt chúng nó tựa như một con chuột.
Có phải Khương Dương đã bị động vật biến dị bắt đi? Càng nghĩ tôi càng cảm thấy con mèo lớn biến dị kia im hơi lặng tiếng, tốc độ vừa nhanh, còn có khứu giác rất tốt, nhất định là Khương Dương đã bị động vật biến dị tha đi.
Tôi đứng im tại chỗ nhìn xung quanh, đầu óc tôi đều là suy nghĩ này. Tôi đã phần nào hiểu được tâm trạng của các bậc cha mẹ khi đưa con ra ngoài thì phát hiện ra con mình đã biến mất. Đã lâu rồi tôi không có cảm giác hoảng sợ như thế này .. Thậm chí là tuyệt vọng.
Không được, tôi phải bình tĩnh lại, ngoại trừ động vật biến dị thì còn khả năng khác. Lúc trước Cao Viễn cũng từng nói qua, se có người mang đứa trẻ có vảy trắng này về ăn, nếu thằng bé bị người khác đưa đi, có lẽ còn có cơ hội tìm lại được phải không?
Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ánh mắt tôi quét qua dãy nhà xung quanh.
Nếu Khương Dương biến mất ở gần đây, tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm các vùng lân cận. Tôi cẩn thận tìm tất cả những lỗ hổng mà Khương Dương có thể chui vào, bụi bay mù mịt trong không khí, không một ai đáp lại lời tôi.
Tôi lấy chiếc xe van kia làm trung tâm để tìm kiếm xung quanh, dần dần, giọng nói tôi đã thu hút đám tang thi đến đây. Tôi đứng dậy núp vào một cửa hàng trống rồi hít sâu một hơi, như vậy không được, động tĩnh quá lớn sẽ thu hút rất nhiều tang thi đến đây. Tôi có thể đối phó với đám tang thi này, nhưng nếu Khương Dương bị giấu ở gần đây, một mình thằng bé sao có thể bỏ chạy trước đám tang thi này bây giờ.
Tôi liên tục hít thở sâu, khi đợi đến lúc số lượng tang thi bên ngoài ít đi, tôi mới chạy đi tìm kiếm tiếp. Có một hôm, tôi đã tìm kiếm mọi ngóc ngách xung quanh con phố hay đến tận thành phố bên cạnh để tìm kiếm. Bởi vì tôi không thể tập trung nên suýt chút nữa bị một con tang thi nhảy ra từ trong con hẻm tối cắn được, nó dọa tôi sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận