Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 91
Thấy tôi không còn gì khác để ăn, dù chưa no bụng thì thằng bé cũng không ầm ĩ mà dựa vào người tôi ngủ gà ngủ gật. Thằng bé nhỏ như vậy, có lẽ sau khi rời khỏi tôi không được nghỉ ngơi tốt nên đã ngáy ngủ nhè nhẹ chưa đầy một phút. Trước đây thằng bé không ngáy ngủ, chắc hơn một ngày nay đã bị dọa sợ rôi.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Khương Dương, dùng từng ngón tay chải đầu vuốt tóc cho thằng bé, càng không định đi ngủ. Khương Dương không uống hết bình nước, vẫn còn vài vài ngụm. Tôi cầm bình nước, bỗng tôi nhìn vào thiếu niên có vảy đen thê thảm đối diện kia.
Cậu ấy sẽ chết, uống mấy ngụm nước này cũng vô dụng thôi.
Nhưng tôi suy nghĩ một hồi, tôi cẩn thận đặt Khương Dương sang một bên, tự đứng dậy câm bình nước đi đến gần thiếu niên vảy đen.
Dáng vẻ cậu ấy vẫn như trước, tôi sợ cậu ấy bất ngờ nổi giận tấn công người khác nên dùng chân đá nhẹ vào móng vuốt của cậu ấy, một chút phản ứng cũng không có.
Tôi lại đợi thêm một lát rồi thử tho tay kéo cậu ấy. Hiện giờ, với tư thế này của cậu ấy không thể uống nước, tôi muốn dịch chuyển người cậu ấy một chút. Khoảnh khắc tôi di chuyển người cậu ấy mới phát hiện cậu ấy nhẹ hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, bộ quần áo dơ bẩn rách rưới trên người cậu ấy được cởi ra, tôi nhìn xuống đã có thể thấy rõ ngực và xương sườn của cậu ấy.
Khi tôi nâng đầu thiếu niên vảy đen lên để mớm nước, tôi thấy trên cổ cậu ấy có một chiếc vòng cổ quấn quanh một vòng như xích chó, còn có một sợi xích đứt trên đó. Lúc đầu tôi không nhận ra có gì đó không đúng, thẳng đến khi vô tình sờ vào chiếc vòng cổ kia, tôi mới biết cổ của cậu ấy đổ máu, tôi duỗi tay sờ vào bên trong một chút mới phát hiện bên trong vòng cổ có một ít gai ngược nhỏ.
Tôi biết loại vòng cổ này dùng để thuần dưỡng những con chó dữ không nghe lời, chỉ cần nó không nghe lời, kéo vòng cổ nó thôi là đã có thể khiến cổ nó bị đâm vào, đầm đìa máu tươi, càng giãy giụa càng bị thương nặng hơn. Có lễ giọng nói của thiếu niên vảy đen bị hủy hoại như vậy.
Trước đây thiếu niên vảy đen này bị con người nuôi dưỡng.
Tôi mở nắp bình, một tay nâng đầu hắc lân, duỗi tay bóp mở miệng của cậu ấy ra. Quả nhiên là một miệng đầy răng nanh, tôi rót nước vào miệng cậu ấy từng chút một, đút từng ngụm nhỏ. Bỗng nhiên cậu ấy cử động, dường như muốn mở mắt ra nhưng không được, cứ như vậy lặp hai lần lại không nhúc nhích.
Uống hết nước, tôi để cậu ấy trên một đống cỏ khô khác, cũng không xen vào nữa, trở lại vị trí vừa rồi ôm Khương Dương vào trong lòng. Khương Dương vừa ghé vào trong lòng tôi đã thả lỏng cơ thể, sau đó dán cả người lên bụng tôi giống như chiếc bánh rán. Tôi dựa đầu vào đầu Khương Dương, đôi mắt vừa vặn có thể nhìn thấy thiếu niên vảy đen ở đối diện.
Tôi nghĩ, chắc chắn cậu ấy không thể là mười tám, mười chín tuổi được, nhiều nhất là bốn tuổi thôi. Nhưng bọn họ đều lớn lên nhanh như vậy sao? Tôi có hơi buồn rầu sờ Khương Dương trong lòng, chẳng lẽ sau này Khương Dương cũng lớn nhanh như vậy nhỉ? Không quá hai năm đã lớn hơn tôi rồi?
Khi ngủ đến nửa đêm, tôi ngủ gật một lát, bỗng nhiên bị nhìn chằm chằm nên sợ hãi tỉnh dậy.
Tôi chợt mở hé hai mắt, đập vào mắt tôi là màu vàng sáng óng trong bóng tối. Đống lửa đã dập tắt, tôi cũng chỉ nhìn thấy đôi mắt kia mà thôi.
Không biết từ khi nào, thiếu niên vảy đen đối diện đã tỉnh, cậu ấy nằm đó nhìn tôi và Khương Dương. Tôi không nghĩ cậu ấy đã bị thương thành như thế mà còn có thể tỉnh lại, có hơi ly kỳ. Đôi mắt của thiếu niên vảy đen là màu vàng thuần túy, không giống màu xanh lục của Khương Dương. Hơn nữa đôi mắt cậu ấy không to như Khương Dương, mà càng hẹp và dài hơn một chút, nhìn qua thấy được sự nguy hiểm nhiều hơn.
Tôi vừa mới để ý thấy móng vuốt và hàm răng của cậu ấy sắc bén hơn Khương Dương rất nhiều, chắc đây chính là sự khác nhau giữa vảy đen và vảy trắng, ăn thịt và ăn chay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận