Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 187
Những đám mây mùa thu khiến con người ta nhìn vào cũng cảm thấy trái tim rộng mở.
"Mẹ ơi!" Khương Dương chỉ lên đỉnh đầu nói: "Có con chim lớn lắm ạI"
Động tác hái ớt trên tay tôi dừng lại, nhìn lên đỉnh đầu, quả thật có một con chim lớn đang đuổi theo một con chim nhỏ hơn.
"Đó là chim ưng." Tôi đã nhìn thấy một con chim ưng bắt chuột đồng và thỏ trên đồng. Con chim ưng lớn này lại không sợ người, cách nó một trăm mét thì nó cũng không phản ứng lại. Nếu lại gần một chút, nó sẽ đột ngột vỗ cánh bay lên trời cao. Chim ưng thích đứng ở nơi cao, giữa mấy cánh đồng đằng kia có rất nhiều cây cao lớn, phần dưới còn sống, màu lá xanh tươi, phần trên kia đã chết, chỉ còn lại mấy cành cây khô, tôi thường thấy chim ưng đứng trên đỉnh cây kia.
Dù sao không bắt được chúng nên tôi cũng không quan tâm đến con chim ưng lớn đó. Nhưng Thanh Sơn nhìn thấy một con chim ưng xà xuống cánh đồng, cậu ấy lập tức nhảy lên. Tôi còn chưa phản ứng lại, Thanh Sơn đã tiếp cận con chim ưng lớn kia. Nhưng tốc độ của cậu ấy vẫn chậm hơn con chim ưng một chút, chim ưng bay lên và đậu trên một cành cây, nó nhìn Thanh Sơn rồi kêu ra tiếng khanh khách.
Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên cây với khuôn mặt tiếc nuối, nhìn nó, cậu ấy còn muốn trèo lên cây, con chim ưng kia lập tức bay đi.
Thanh Sơn nhìn con chim ưng kia bay đi, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên ruộng hái ớt, sau đó cầm một quả ớt có hình dạng kỳ lạ, hào hứng chạy đến bên tôi và nói: "Quả ớt này nhìn giống quả bí đỏ ghê!"
Tôi biết ngay cậu ấy lại muốn ăn bánh bí đỏ mà.
Tôi trồng không ít ớt, lúc này ớt bắt đầu đỏ lên, ăn không hết, cho nên tôi chuẩn bị thu hết ớt đỏ vào để làm thành tương ớt và ớt khô.
Ớt là thứ tốt, lúc mùa đông thời tiết lạnh, ăn cay một chút là có thể ấm áp một ít. Tuy rằng hiện tại tôi không lo lắng mùa đông bị sẽ lạnh chết, nhưng khi tuyết rơi cách đây mấy năm, trời lạnh khủng khiếp, băng thiên tuyết địa tìm không thấy đồ vật gì có thể đốt để sưởi ấm, trời có lạnh thì cũng chỉ có thể chịu đựng. Đông lạnh tới nỗi đầu óc giống như đều xoay chuyển không được, nếu có thể nhai một trái ớt khô sẽ khiến cho cả người giống như bị rã đông, tuy rằng trong miệng cay đến phát hoảng nhưng rất sảng khoái. Nhưng khi đó tôi còn chưa ở chỗ này, muốn ăn một chút ớt cũng rất khó.
Khương Dương vẫn không thể chấp nhận được vị cay. Hỗ trợ hái ớt còn được, chờ tới lúc tôi bắt đầu bắt đầu băm ớt thì thằng bé sẽ né rất xa, nghe mùi thì sẽ hắt xì liên tục.
Thanh Sơn cũng không thể ăn cay, nhưng cố tình cậu ấy lại rất thích, mỗi lần cay tới nỗi vành mắt đều đỏ mà còn muốn ăn.
Tôi đổ đống ớt lớn hái ngoài ruộng vào trong một cái chậu lớn, đặt ở cạnh giếng nước rửa sạch sẽ, hái cuống màu xanh lá phía trên. Khương Dương và Thanh Sơn cũng ngồi xổm cạnh chậu giúp tôi rửa ớt, tôi thì phụ trách hái cuống xanh.
Sau đó phơi khô ớt đã rửa sạch sẽ, là có thể bắt đầu băm. Băm ớt thì Khương Dương và Thanh Sơn đều không giúp được tôi, tôi đuổi bọn họ ra tới cửa, bọn họ ngồi ở bên kia giương mắt nhìn.
Đặt một tấm thớt gỗ lên tấm tre, ớt băm sẽ rơi ra từ trên tấm thớt, chất đống vào trong tấm tre. Ớt đỏ vụn càng chất càng nhiều, trong không khí đều bay một mùi cay, mùi vị kia bay thẳng vào trong lỗ mũi, tôi cũng nhịn không được xoay đầu hắt xì hai cái. Nghe được tiếng hắt xì của tôi, Khương Dương ngồi ở cửa vành mắt đỏ hoe phì cười. Thanh Sơn đẩy thằng bé một chút, bảo thằng bé đừng cười.
Khương Dương chịu đựng mùi vị sặc người này chạy tới, giơ một cây quạt quạt về phía tôi, nói muốn giúp tôi quạt mùi vị sặc người này ra, kết quả quạt không được hai cái thì đã chạy, hai chúng tôi đều chịu không nổi, trận quạt gió này khiến cho vị cay càng nặng, đều sắp không thể hô hấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận