Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 226
Tôi nói: "Nhưng vừa rồi con đã đập trúng mẹ, con xem." Khương Dương nhìn thấy hạt dẻ bị sâu đục trong tay của tôi, phát hiện là hạt vừa rồi thằng bé ném, rũ vai xuống,"Được rồi, là con sai rồi."
Chờ Khương Dương lại chạy đến một bên tìm kiếm hạt dẻ rơi trên mặt đất, tôi tìm một hạt dẻ nhỏ ném về phía Thanh Sơn. Hạt dẻ thẳng tắp đập vào trán Thanh Sơn, lại bật ra rơi sang một bên. Thanh Sơn nháy mắt mấy cái, đi qua nhặt lên, bỏ vào trong túi.
Ở dưới cây hạt dẻ tràn đầy lá cây tìm hạt dẻ một hồi, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước. Đi ngang qua mấy cây quýt, Khương Dương sờ sờ hai quả quýt rủ xuống bên đường, hỏi tôi: "Có thể hái không ạ?”"
"Con hái đi."
Nghe tôi nói như vậy, Khương Dương lập tức hái ba quả, ba người chúng tôi mỗi người một quả. Vỏ quýt này rất khó bóc, khi bóc lớp vỏ dày ra, trên tay cũng sẽ dính đây dầu quýt màu vàng. Mùi quýt đắng mang chút chát chát truyền vào trong mũi, mặc dù có tác dụng khiến đầu óc người ta tỉnh táo, nhưng hương vị thực sự làm người ta không thể khen được. Khương Dương vất vả bóc quả quýt ra, ăn một múi, ngay lập tức mặt nhăn lại.
"Chua quá, đẳng quá." Qua cua may cay quyt nay qua thuc vUa chua vừa đắng, không thể ăn. Tôi bỏ quả quýt trên tay vào cái gùi sau lưng, đi ve hướng con đường bên cạnh: "Muốn ăn quýt thì chúng ta đi con đường bên này, mẹ nhớ nơi đó còn có một cây quýt, ra quả ngọt."
Hai người bọn họ lập tức từ bỏ quả quýt đắng của mình, đi theo sau. Chúng tôi giam qua cỏ chè vè cao cỡ nửa người, đi tới bên cạnh một cái lều cỏ rách nát. Hẳn là trước kia ở đây cũng có ruộng, nhưng thời gian bỏ hoang còn lâu hơn thôn phía dưới, đến cả cột gỗ của cái lêu cỏ này cũng đã mục nát, rơi rớt thành đống ở kia, phía trên mọc đầy dây leo. Gần lêu cỏ có một cây quýt, mặc dù cây quýt này không to, nhưng kết rất nhiều quýt.
Khương Dương vừa nhìn thấy cây quýt này thì ngạc nhiên oa một tiếng, chạy tới sờ quả quýt này, rồi lại sờ quả quýt nọ.
"Mẹ, mẹ nhìn này, quýt này vàng hết rồi!"
"Chúng ta hái một ít lên núi ăn." Tôi nói.
"Ừm!" Khương Dương và Thanh Sơn bắt đầu hái, thấy bọn họ thích thú như vậy, tôi không thể không nhắc nhở bọn họ: "Đừng hái nhiều quá, chút nữa quá nặng không dễ lên núi, rất mệt đấy."
"Sẽ không đâu, con ăn hết là không nặng nữa -" Khương Dương cười ha hả, nhảy dựng hái quả quýt lớn nhất trên đầu cành xuống: Mẹ, quả này cho mẹt" Chang bao lâu sau, Thanh Sơn cũng tới cho tôi một quả quýt, quả quýt này còn lớn hơn quả quýt của Khương Dương một vòng.
"Được rồi, đi thôi, khi chúng ta xuống núi lại đến hái."
Tôi thúc giục hai lần, hai người bọn họ mới ngừng tay, mang theo nửa giỏ quýt đi lên núi. Đã chệch khỏi con đường lên núi ban đầu, nhưng đại khái vị trí tôi vẫn nắm được, Thanh Sơn tìm tòi một trận ở vùng núi này, có lẽ còn quen thuộc hơn tôi, cho nên chúng tôi trực tiếp đi theo hướng này lên núi.
Chúng tôi vừa đi vừa bóc quýt, vỏ của những của quýt này vẫn còn màu xanh đậm, nhưng sờ lên rất mềm, bóc cũng rất dễ dàng. Không giống quýt của cây trước đó có vỏ rất dày. Thịt quả bên trong quả quýt là màu cam, lớp xơ màu trắng bao bên ngoài rất mỏng, nhẹ nhàng dùng sức một chút là nứt, nước ngọt ngào tràn ra.
"Ngọt quá!" Khương Dương ăn một miếng nửa quả quýt, phồng má lúng búng nói.
Thanh Sơn ăn một miếng cả quả quýt, cũng gật đầu theo: "Quả này của anh rất ngọt."
Can quýt vừa mát vừa ngọt trong miệng, nước quả đồi dào tràn ngập khoang miệng, thực sự rất ngọt.
Chúng tôi cứ như vậy vừa ăn quýt vừa ăn hạt dẻ, men theo con đường chưa khai phá đi lên núi. Mặc dù tôi chưa từng tới con đường này, nhưng hoàn cảnh chung quanh đều không khác mấy, cảnh vật cũng giống như thế.
Quả dại đỏ óng ánh trong veo treo trên đầu cành cây, nhìn qua có vẻ rất ngon, một con chim nhỏ màu xám vỗ cánh bay qua đậu trên cành, thế nhưng cành rung nhẹ một cái là mấy quả đỏ kia rơi xuống ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận