Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 256
Bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi, nhưng đã chuyển thành tuyết rơi nhẹ. Tuyết rơi dày đặc suốt đêm, tuyết đã tích tụ thành một lớp, mặt giếng, trên tường của phòng trà, sân vườn bên ngoài đều là màu trắng, ngoài cửa cũng có một lớp tuyết trắng, trên đó có hai dấu tay, trong đó dấu tay ba ngón rõ ràng là của Khương Dương.
Khương Dương căn bản không sợ lạnh, hiện tại thằng bé đang ngồi xổm trong sân nghịch tuyết, chỗ tuyết đó hình như được lấy từ trong khi vườn rau, tuyết chất thành một ngọn núi nhỏ. Nhìn ra xa là những ngọn núi được tuyết phủ trắng xóa, nếu mở cửa ra thì chắc bên ngoài cũng là một mảng trắng xóa.
Bởi vì bên ngoài khắp nơi đều có tuyết, hôm nay mặc dù không có ánh mặt trời, nhưng trời rất trong.
Thấy tôi đã dậy, Thanh Sơn thò đầu ra khỏi bếp và nói: "Tôi đã nấu mì" Thanh Sơn và Khương Dương đều có thể nấu ăn, nhưng chúng chỉ có thể nấu những món mì đơn giản, đôi khi tôi dậy muộn, chúng sẽ tự nấu ăn.
Tôi đáp lại rồi quay sang hỏi Khương Dương, người đang nghịch tuyết trong sân: "Con đã đánh răng rửa mặt chưa?"
Khương Dương lắc đầu, cụp đôi mắt tròn xoe, cười chạy về dưới mái hiên, hai má và mũi ng hồng. Tôi kéo thằng bé lại va phui chỗ tuyết dính trên đầu, cũng không biết thằng bé đã ở trong tuyết bao lâu, trên đầu phủ một tầng tuyết. Tôi vỗ tuyết trên đầu thằng bé trước, sau đó nó tự động lắc lắc cái đầu, giống như một chú cún con hất nước.
Hai chúng tôi ngồi xổm xuống cùng nhau rửa mặt, thằng bé nói: "Mẹ ơi, tuyết trắng thật đấy."
"Ừm."
"Mẹ, tuyết thật đẹp, ngoài sân trắng xóa, đỉnh núi cũng trắng xóa!"
"Ừm."
"Cái cây bên ngoài bị tuyết bao phủ và đã biến thành một cái cây màu trắng. Mẹ ơi, ngọn núi cũng sẽ trắng xóa như thế chứ ạ? Nếu nó trở nên trắng hoàn toàn, đó có phải là ngọn núi tuyết mà mẹ nhắc đến không?"
Khương Dương nũng nịu bên tai tôi, nghe xong đột nhiên tôi cảm thấy tuyết rơi cũng không tệ. Tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi cũng rất thích tuyết, mỗi khi tuyết rơi, tôi rất háo hức, tiếc là mùa đông ở quê nhà tôi hiếm khi có tuyết. Khi có tuyết, sau giờ học Ở trường tôi sẽ điên cuồng chạy xuống lầu. Mọi người đều chạy ra ngoài chơi tuyết, sau đó nhiều học sinh bị ốm và sốt vì chơi tuyết quá lâu, tôi cũng là một trong số đó.
Tôi chợt nhận ra rằng với tuyết, tôi không chỉ có những kỉ niệm buồn.
Tuyết rơi liên tục ba ngày, hết trận lớn đến trận nhỏ, trong sân tuyết phủ dày cỡ khoảng một ngón tay, cành của hai cây trà bị uốn cong, biến thành hai cái cây tuyết. Trong sân đã hoàn toàn biến thành màu trắng, ngọn núi phía xa cũng là một màu trắng, khi mở cửa sân ra sẽ thấy thế giới bên ngoài dường như đã trở thành một thế giới tuyết, gần như toàn bộ mặt đất đều bị bao phủ bởi tuyết trắng. Phía xa xa là những cánh đồng trắng xóa, từng đống từng đống, hết lớp này đến lớp khác chồng lên nhau.
Tuyết rơi, nhưng không còn lạnh như trước. Thật ra tôi cũng không muốn ra ngoài vào lúc này, nhưng nghĩ đến nhà kính trồng rau ngoài đồng có thể sẽ bị tuyết đè sập, tôi vẫn phải ra đồng nhìn một chút xem tình hình thế nào.
So với sự thờ ơ của tôi, Khương Dương có vẻ hưng phấn hơn rất nhiều, khi tôi nói sẽ ra đồng, thẳng bé nhanh chóng đứng đợi tôi ở cửa, tôi không nhìn biểu cảm trên mặt cậu nhưng chỉ cần nhìn vào cái đuôi sau mông thẳng bé điên cuồng lắc lư, tôi cũng biết thằng bé muốn chạy ra ngoài chơi đến mức nào.
Hai ngày nay Khương Dương luôn muốn ra ngoài nghịch tuyết, nếu không phải lo lắng thằng bé bị lạnh, cứ chơi một lúc tôi lại gọi thằng bé vào trong sưởi ấm thì có lẽ thằng bé có thể chơi trong tuyết suốt cả ngày. Cũng không biết là thằng bé học được tật xấu ở đâu, nhìn thấy tuyết rơi thật dày thì lấy tay bốc một nắm cho vào miệng nếm thử, còn tưởng tôi không biết sao. Ba người chúng tôi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trên bãi cỏ lớn trước cửa gần như không có tuyết, bởi vì Khương Dương đã đem chỗ tuyết đó chuyển đến sát trên tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận