Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 171
Cứ để dột thế này thì khẳng định là không được, phải tìm mảnh ngói để vá lại phần mái bị dột.
Vào một ngày nắng đẹp, tôi quyết định sửa lại mái nhà.
Trong thôn còn khá ít nhà ngói, ngói của mấy nhà đó đa phần còn tốt, tôi bắc thang lên mái nhà, nhặt những viên ngói tốt cho vào sọt, cuối cùng treo giỏ xuống bằng một sợi dây, bên dưới, Thanh Sơn và Khương Dương đang đem những mảnh ngói để ở bên cạnh.
Lúc đầu, Thanh Sơn nói để cậu ấy lên mái nhà, Khương Dương cũng tham gia vào cuộc náo nhiệt, tranh giành để được lên mái nhà, nhưng tôi không đồng ý, cả hai đều có bàn chân to, không chỉ to mà còn rất cứng, nếu hai người bọn họ giẫm lên mái nhà, không biết trọng lượng của bàn chân, những viên gạch này không chịu nổi, còn không phải là bị bọn họ đạp phải, lỡ như khung xà này bị bọn họ đạp gãy, vậy thì còn không phải rơi trực tiếp từ mái nhà xuống sao.
Vì vậy, cuối cùng chính là tôi lên. Tôi tương đối nhẹ cân, đi lại nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng, rất nhanh liền lật hết một mảng lớn những viên ngói màu đen xám trên mái nhà.
Sửa chữa nóc nhà không cần nhiều ngói như vậy, nhưng tôi muốn chở tất cả những viên ngói này về đặt ở trước sân, nếu lần sau mái nhà lại vỡ, tôi chỉ cần lấy ngói mà sử dụng, không cần lại tới lần nữa, hơn nữa tôi chuẩn bị sẽ mở một mảnh đất nhỏ trong sân để trông một số loại rau, có thể dùng những mảnh ngói này để khoanh tròn một chỗ.
Còn ruộng rau trong sân này, tôi muốn chăm sóc thật tốt, đến mùa đông có được nhà kính, tôi sẽ trồng một ít loại thức ăn mới mẻ cho Khương Dương.
Mặc dù bây giờ chưa tới mùa thu, nhưng nghĩ đến vào mùa đông không thể tùy tiện mà thấy được màu xanh của thực vật, tôi liền vì việc dự trữ thức ăn cho Khương Dương mà lo lắng. Tôi đã quyết định để dành nhiều loại khoai lang đỏ và ngô để dự trữ, ngoài ra tôi còn phải chăm sóc nhà kính để mùa đông trồng rau.
Sau khi mang ngói về nhà, tôi bước lên thang, lại trèo lên mái nhà, bắt đầu lợp mái nhà bằng ngói và giấy dầu.
Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng rất gắt khiến người ta đau đầu. Tôi quay đầu lại, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên chóp mũi, cẩn thận di chuyển trên mái nhà. Sau khi sửa xong một mảng mái nhà, ngồi xổm xuống cho ổn định cơn chóng mặt, rồi khuyu gối đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, tôi thấy Khương Dương và Thanh Sơn đứng bên dưới, vươn cổ nhìn, sắc mặt như nhau đều lo lắng cho tôi. Tôi không thể không nhịn được mỉm cười với họ, ánh mắt nhìn về phía phương xa. Địa hình ngôi nhà này không thấp, đứng trên mái nhà này có thể nhìn thấy những mái nhà khác và cánh đồng phía xa. Chỉ có một số mảnh ruộng tôi đã phát quang, còn nhiều ruộng bị bỏ hoang cỏ dại mọc um tùm, mấy mảnh ruộng của chúng tôi phá lệ nổi bật ở giữa những mẫu ruộng hoang tàn.
Tôi sửa xong mái nhà, bước xuống thang, lại bận rộn với vườn rau trong sân, lần này Khương Dương và Thanh Sơn đều có thể đến giúp. Nhưng khi tôi đang đào đất, Khương Dương nhận lấy cây cuốc và nói với tôi: "Mẹ, chỗ này để cho con!"
Tôi ngạc nhiên nhìn Khương Dương: "Con muốn làm ruộng sao?"
Khương Dương tự nhiên gật đầu một cái: "Ừm, con muốn trồng đậu đũa!"
Bởi vì gân đây thằng bé mê món đậu đũa chua tôi mới làm, lại không sợ chua, lấy đậu ngâm trong thùng dưa ra ăn nguyên một miếng, ăn một cách thích thú, tôi ở bên cạnh nhìn thôi cũng đã ê răng.
Dù sao cánh đồng này cũng là chuẩn bị trồng lương thực cho Khương Dương, thẳng bé chủ động yêu cầu thì càng tốt, nếu muốn học, tôi sẽ dạy thằng bé. Tôi biết, tôi cũng không hy vọng Khương Dương giống như một Thanh Sơn cường đại giết chết một con lợn rừng, kỳ vọng của tôi đối với thằng bé đã biến thành có thể nuôi sống bản thân, có thể làm ruộng cũng tốt.
"Được, ruộng này cho con trồng." Tôi dứt khoát đồng ý. Khương Dương mừng rỡ, hôm đó xới đất ra, còn tự mình không cân người chỉ chọn phân bón màu mỡ nhất trong sân nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận