Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 272
Chúng tôi quét dọn sân để đảm bảo rằng không có gì có thể trốn trong góc.
Tôi giơ đuốc đi ra ngoài, Khương Dương đi bên cạnh tôi, đôi mắt tìm kiếm tung tích con mèo khắp nơi. Tiếng mèo kêu sau khi chúng tôi đi ra thì đột nhiên dừng lại, nhưng Khương Dương vẫn rất nhanh tìm được chỗ ở của con mèo quýt ở phía dưới đống củi.
Ba người chúng tôi đi qua, tôi nghĩ con mèo màu quýt sẽ chạy, nhưng nó không chạy mà rúc vào đống củi, chỉ để lộ ra một đôi mắt tròn trong khe hở nhìn chúng tôi.
"Sao nó không chạy?"Tôi cảm thấy kỳ quái, nếu bình thường ở khoảng cách này nó đã sớm nhảy ra chạy:" Có phải kẹt ở bên trong không?"
Thanh Sơn khịt mũi: "Hình như nó chảy máu rồi."
Khương Dương ngồi xổm xuống, một tay lôi mèo quýt từ dưới đống củi ra. Dưới ánh lửa của đuốc, chúng tôi nhìn thấy chân sau mèo này đang chảy máu tí tách, thịt lộ ra như là bị cái gì cắn.
"Nó có phải bị sói cắn không?" Khương Dương nâng mèo nhìn tôi xin giúp đỡ.
Thật lòng tôi không muốn quan tâm con mèo này, thứ nhất tôi cũng không thích mèo, thứ hai tôi cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào. Nhưng đứa nhỏ Khương Dương này chờ mong nhìn tôi, làm cho tôi lập tức nghĩ đến mình khi còn bé, từng ở dưới lầu nhặt được một con chim nhỏ gãy chân, tôi mang chim nhỏ về nhà, hy vọng mẹ tôi có thể chữa khỏi cho chim nhỏ.
Khi đứa nhỏ gặp phải vấn đề khó khăn đều sẽ theo bản năng xin mẹ giúp đỡ, năm đó mẹ tôi đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi vẫn có thể hồi tưởng lại tâm trạng vui vẻ lúc đó. Cho nên bây giờ có lẽ tôi cũng không nên cự tuyệt con của tôi.
"Về phòng trước đã."
Khương Dương ôm lẫy con mèo quýt lộ ra nụ cười vui vẻ, nghiêng đầu cọ cọ bả vai tôi.
Nói là xử lý.. nhưng cũng không biết nên xử lý thế nào, tiện tay băng bó rồi để con mèo quýt nằm trong hộp bên đống lửa, còn cho nó một ít đồ ăn. Có thể sống sót hay không, phải xem chính nó nữa.
Buổi sáng thức dậy con mèo nằm bất động trong hộp.
Tôi cho rằng nó đã chết, nhưng đưa tay chọc chọc cái đầu lông xù kia, con mèo lại mở mắt yếu ớt nhìn tôi. Còn chưa chết, tôi rút tay đang định di chuyển chiếc hộp.
Hôm nay chúng tôi không đi ra ngoài, tôi đang xử lý da sói, dùng muối và tro ngâm một lúc, lại dùng dao cạo sạch mỡ thịt bên trên. Buổi trưa chúng tôi ăn cơm, Khương Dương lại bắt hai con cá nhỏ trong chậu lớn trong bếp cho con mèo quýt, con mèo chưa ăn nó không mở miệng được.
Đến buổi tối, Khương Dương ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt rất khổ sở thỉnh thoảng nhìn con mèo. Tôi bỗng nhiên cầm dao đứng lên đi về phía con mèo quýt. Sau đó tôi lấy con cá bên cạnh mèo quýt, dùng đao trong tay mổ con cá ra cắt thành từng miếng nhỏ, giã nát thành thịt băm, nhét vào miệng cho nó ăn.
Tôi không biết như vậy nó có thể sống hay không, nhưng trước đây khi tôi bị thương rất nặng, không có cách nào đi tìm thức ăn, đói cực kỳ, chuột sống cũng đã ăn, đầu óc không tỉnh táo mà bắt lấy ăn. Bây giờ thức ăn ở bên miệng, nếu con mèo không thể sống, thì đó là số mệnh của nó.
Một ngày trôi qua con mèo nhìn qua cũng không khá hơn nhưng vẫn chưa chết. Hôm nay chúng tôi đi ra ngoài lại gặp phải bầy sói, lúc này chúng nó hình như không phải cố ý đi tìm chúng tôi, bởi vì trong miệng con sói đầu đàn ngậm một con thỏ rừng, xem ra là ở bên sườn núi kiếm ăn trở về vừa vặn đụng phải chúng tôi.
Chúng tôi giằng co với bầy sói một hồi, không ai được lợi cuối cùng bầy sói rút lui trước. Ngày hôm nay vận may của chúng tôi không tốt lắm, không thể tìm được con mồi, nhưng mà thịt sói lúc trước còn chưa ăn xong, cũng không phải rất gấp.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, chúng tôi lại gặp phải đàn sói hai lần, hai lần này đàn sói đều không có ý chủ động công kích chúng tôi, Khương Dương hỏi tôi chúng nó có phải từ bỏ bắt chúng tôi hay không. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận